
tự tay giết bọn họ cũng không nguyện bọn họ chịu lăng nhục như thế
này.
"Long Ứng ——" hắn cắn răng nghiến lợi thốt ra hai chữ này, một ngày nào đó
hắn sẽ làm cho tên tiểu nhân hèn hạ đó nếm thử cảm giác tử vong, cúi đầu đưa mắt
nhìn xuống nữ nhân bên cạnh hiển nhiên đã kinh sợ quá độ, hắn xoay người người
lại cố nén kích động nổi cơn cuồng sát đám người mới tới. Mục đích của hắn là
tới cứu nàng, mang nàng rời đi, hắn không nên lỗ mãng.
Cố đè xuống bi phẫn trong lòng, không nhìn bốn cỗ thi thể đó thêm lần nào
nữa, hắn ôm lấy nàng bay vút về phía trước, mấy cái lên xuống hắn đã thở hồng
hộc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một giọt nước rơi vào trên mặt Liên Kiều, giơ
tay lên lau khô, cảm thấy quái dị, ngẩng đầu ngắm hắn một cái, lại thấy môi hắn
tím bầm, mặt trắng như giấy, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu đang từng giọt từng
giọt rơi xuống từ mặt hắn.
Đây là. . . . . ."Ngươi trúng độc. . . . . ." Liên Kiều khiếp sợ nói ra sự
thật này.
Sao lại như vậy? Hắn trúng độc lúc nào? Sao nàng lại không biết. Ánh mắt liếc
về phía những mũi tên ghim sâu trên những thân thể kia, chung quanh một màu tím
bầm bốc lên mùi hôi thối, ở dưới ánh trăng chiết xạ ra sáng bóng giống như kim
loại.
"Trời ạ! Là mũi tên này!" Liên Kiều tay run run nhẹ nhàng lau lưng của hắn,
nước mắt mãnh liệt xuống, nếu như hắn không mang theo nàng chạy, hoàn toàn có
thể dựa vào nội lực đè xuống độc tính, nưng hắn lại. . . . . . Ngu ngốc mà! Hắn
là một kẻ ngu ngốc mà!
Bắt được tay của nàng, Mục Sa Tu Hạ nỗ lực nở ra một nụ cười: "Đừng dại dột,
một chút vết thương nhỏ này, sao có thể làm khó dễ được ta? Đi nhanh đi!"
Đem tay phải nàng cầm chết chặt, nàng đau, c hết sức nhịn xuống. Truy binh
sau lưng đã càng ngày càng gần, nhưng bước chân Mục Sa Tu Hạ lại càng ngày càng
chậm, càng lộ vẻ nặng nề. Nàng đi theo hắn, kiên định theo sát hắn, cho dù trước
mặt chờ đợi nàng là địa ngục cũng không nguyện buông tay.
"Phốc. . . . . ."Một ngụm máu đen tanh nồng phun trào ra, Mục Sa Tu Hạ rốt
cuộc không chịu đựng nổi nữa đã ngã xuống đất, con đường phía trước đã là
cuối.
"Hạ ——" Liên Kiều thật nhanh ngồi xổm xuống ôm chặt thân thể của hắn.
Hắn hơi híp mắt, màu xanh trong mắt dần dần lui, nụ cười nơi khóe miệng lại
không hề giảm.
"Nàng mới vừa rồi. . . . . . Gọi ta là gì?"
"Chàng. . . . . ." Liên Kiều cực hận đấm hắn một quyềnđã đến nước này rồi,
hắn còn so đo cái này.
"Gọi ta thêm lần nữa." Hắn nhắm mắt lại chờ đợi, lắng nghe.
Hai mắt đẫm lệ, Liên Kiều đã không phân rõ đến tột cùng nên hận hắn hay là
thương hắn.
"Ngoan, gọi ta đi!" Hắn không thôi không nghỉ.
Những giọt lệ nghẹn ngào chảy qua gương mặt, chảy vào trong miệng, vừa chua
vừa chát.
"Không, ta không gọi, chàng có bản lãnh thì đứng lên cho ta, dẫn ta đi, nếu
rời khỏi đây, chàng muốn ta gọi thế nào, ta sẽ đều gọi thế ấy, bây giờ ta không
gọi chàng, chàng, chàng đứng lên cho ta."
Liên Kiều kêu khóc ra sức túm hắn, kéo hắn, móng tay gảy lìa, hơi sức đã dùng
hết, hắn cũng không nhúc nhích.
Sau lưng ánh lửa chiếu sáng bầu trời, dung nhan tà mị của Long Ứng xuất hiện
tại phía sau nàng.
"Như thế nào? Đã chết rồi sao?"
Thanh âm không mang theo chút nhiệt độ chậm rãi vang lên.
Liên Kiều ôm Mục Sa Tu Hạ không quay đầu lại, không xoay người, không nhìn
hắn, ánh mắt mê ly trống rỗng nhìn vách đá phía trước.
"Liên nhi. . . . . ." Giọng nói khàn khan của Mục Sa Tu Hạ buồn buồn vang lên
ở trong lòng nàng.
Nàng chấn động, cúi đầu, nhìn hắn, ánh mắt mất tiêu cự đã dần dần tụ lại.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn cười khổ, tự phụ cả đời, nhưng ngay cả nữ nhân
mà mình yêu thích cũng không cứu ra được, cuối cùng hắn cũng chỉ là một người
phàm.
"Chàng câm miệng!" Nàng tức giận, giận hắn đến bây giờ vẫn nói lời như
vậy.
" Nàng. . . . . . Khụ. . . . . . Có từng, có yêu ta. . . . . ." Một câu nói
ngắn ngủn đã làm cho hắn hao hết toàn lực.
Bọt máu đang không ngừng thấm ra từ hắn răng, giờ khắc này sợ hãi đã cách xa
nàng đi, chỉ còn lại đau lòng vô biên, quấn chặt lấy từng sợi dây thần kinh của
nàng.
"Ta hận chàng, ta hận chàng chết đi được, ta hận tên khốn kiếp này đến chết
còn nói ra những lời nói này để hành hạ ta, chàng. . . . . .Tên điên trời đánh
này, ta hận chàng đã làm cho ta không thể không yêu chàng, ta rất hận, rất hận.
. . . . ." Từ nhẹ nhàng rỉ tai đến cuối cùng khàn cả giọng, nàng không phản bác
được, khóc không ra lệ.
Hắn cười khổ: "Thật đáng thương. . . . . . Khụ. . . . . . Không ngờ một người
nam nhân. . . . . . Đến khi sắp chết, khụ. . . . . . Mới có thể cảm động một nữ
nhân, ta nợ nàng, sẽ. . . . . . Trả cho nàng. . . . . ."
Không biết từ đâu tới hơi sức, Mục Sa Tu Hạ đẩy ra nàng, lảo đảo đứng dậy,
nghiêng đầu, c mắt mà lam nhạt ngưng định ở một thân long bào của Long Ứng.
"Nếu như mà ta chết rồi, ngươi sẽ thả nàng đúng không?"
"Hạ, đừng mà ——" giật mình nận ra ngụ ý của hắn, Liên Kiều rống giận, vươn
tay ra níu hắn lại.
Đẩy ngón tay của nàng ra, Mục Sa Tu Hạ không hề liếc nhìn nàng một cái, vẫn
nhìn chăm chú vào Long Ứng thật chặt chờ câu t