
trong ngực thật chặt, hắn nhớ nàng hai tháng, tương tư
nàng hai tháng, tìm nàng hai tháng, hai tháng này nàng đã làm cho hắn trở nên
không giống một con người. Từ Phiên quốc đến quốc đô Lương Quốc ra roi thúc ngựa
cần ba mươi ngày hành trình, nhưng hắn chỉ hai mươi ngày đã đến, hao tổn tâm cơ
tìm được nàng, vừa thấy mặt nàng liền đâm bị thương hắn, nữ nhân này, nữ nhân
đáng chết này, dám đâm hắn, nhưng ôm thân thể mềm mại của nàng, tim của hắn như
được lấp đầy, những mảnh vỡ nát kia bỗng trở nên liền lạc, và vết đau trên người
gần như không có. Đáng chết, hắn rất nhớ nàng!
Hồi lâu hắn mới cực kỳ không muốn mà đem nàng buông ra, hai mắt màu xanh
dương trong đêm tối cũng lóe sáng.
"Liên nhi, ta tới dẫn nàng đi!" Hắn tựa như thở dài thì thầm ở bên tai
nàng.
Liên Kiều gật đầu ngay, không có lên tiếng, đôi tay dùng sức ôm lấy thân thể
to lớn của hắn, lại có chút run rẩy, cuối cùng nàng cũng đã đợi được hắn rồi,
hơn nữa còn tới nhanh như vậy. Hắn. . . . . . Là quan tâm nàng!
Cảm nhận thân thể của nàng ở trong lòng hắn run giống như một đóa hoa nhỏ
trong gió, hắn yêu cực kỳ cảm giác lệ thuộc vào hắn của nàng như vậy: "Tin ta
không?"
"Tin!" Đôi tay lần nữa nắm thật chặt.
"A. . . . . ." Giọng trầm thấp ở trong cổ thuần thuần đê mê.
"Người nào?"
"Có thích khách —— Đuổi theo ——"
Ngoài phòng tiếng la vang lên đồng thời, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều nghiêng
người lăn đến dưới giường.
"Bùm ——" Cửa bị đá văng, đen nhánh phòng trong nháy mắt sáng ngời.
"Trên giường không ai, hướng này!"
"Đợi chút ——"
Ga giường rủ xuống trên mép giường lập tức bị vung lên, một thanh trường kiếm
ngay sau đó đâm vào quét ngang.
"Không có ai, đuổi theo!"
Bị Mục Sa Tu Hạ đè ép dính vào đáy giường Liên Kiều bị sợ đến không dám thở
mạnh, cho đến khi xác định người trong phòng đều đi hết sạch, hai người mới từ
đáy giường chui ra.
"Đ Một tay bế Liên Kiều lên vai, Mục Sa Tu Hạ nhảy lên xuống mấy cái lên
thành tường hoàng cung.
Nương nhờ những nhánh cây cao to, cùng với những lầu các thật cao, Mục Sa Tu
Hạ ẩn thân vào đó, tiếp theo dùng khinh công trác tuyệt, Phi Diêm Tẩu Bích,
tránh qua đám thị vệ đông đảo ở dưới kia.
Liên Kiều siết y phục của hắn thật chặt, tim đập cuồng loạn, gió lạnh lướt
vút qua gương mặt của nàng, làm đau. Hắn tự mình đến cứu nàng, đã mạo hiểm bao
nhiêu nguy hiểm, hắn là thái tử Cách Tát, là thái tử, người người đều đem hắn
làm lãnh tụ, tại sao hắn có thể không để ý tới an nguy của bản thân, tự mình
dính vào nguy hiểm như vậy? Nếu như hắn có việc không hay xảy ra, Cách Tát phải
làm sao? Những tướng sĩ dưới trướng của hắn sẽ phải làm sao? Quá khinh suất, quá
lỗ mãng, quá mạo hiểm rồi. . . . . .
Tâm tư rối loạn, nàng lo lắng giật giật ở đầu vai hắn. Mục Sa Tu Hạ cho là
nàng sợ trong lòng, vỗ vỗ cái mông của nàng, cười khẽ: "Đừng sợ, có ta đây, cử
động nữa, coi chừng té xuống sẽ làm vỡ mông đó."
Nàng hơi cáu, khi hắn trên lưng đập một quyền: "Rơi vỡ rồi, ngươi nuôi
ta!"
"Được, ta nuôi nàng!" Đứng trên chòi gác cách bên ngoài hoàng cung khongar ba
trượng, hắn dừng lại nghiêm túc đáp nàng.
Liên Kiều trong nháy mắt bị cảm xúc bủa vây lấy nàng không nói nên lời, cảm
động đến lệ nóng dâng trào.
Đột nhiên, phía trước sáng lên một hàng ánh lửa, thật nhanh, sau đó toàn bộ
những ánh lửa bắt đầu xuất hiện trùng trùng lớp lớp, trước sau, lấy chòi gác chỗ
bọn họ ở làm trung tâm đem bọn họ bao vây, cũng từ từ tụ lại.
"Hạ!" Liên Kiều kêu lên, bọn họ bị bao vây.
"Ta thấy rồi." Nắm thật chặt người trong lòng trên vai, mặt hắn lộ vẻ tối
tăm, dưới ánh lửa lấp loáng, dung nhan anh tuấn dần dần hiện lên vẻ khát
máu.
Trong đám người đi ra một người, mặc áo khoác màu vàng sáng, đường viền bằng
ngọc châu, một đôi mắt phượng tràn ra tia sang, âm hiểm điên cuồng, mà nhìn chằm
chằm vào hai người.
"Buông nàng xuống, trẫm sẽ chừa cho ngươi một con đường sống."
Thanh âm không lớn, vừa vặn có thể tinh tường truyền vào trong tai của mỗi
người.
Khóe miệng luôn luôn treo ý cười châm biếm, Mục Sa Tu Hạ xem thường, liếc mắt
nhìn xuống hắn: "Ngay cả nữ nhân cũng không buông tha, ngươi thật sự không giống
một nam nhân, có bản lãnh liền hướng về phía Bổn vương !"
Long Ứng nhíu mày, ra vẻ trầm tư, tùy tiện nói: "Cũng được, ngươi lập tức
chết ở trẫm trước mặt, trẫm liền thả nàng."
"Ha ha ha. . . . . ." Lồng ngực chấn động kịch liệt biểu hiện Mục Sa Tu Hạ
giờ phút này đang cực kì tức giận, "Hoàng cung của ngươi, Bổn vương còn không để
ở trong mắt."
"Vậy sao?" Ánh mắt rét lạnh, Long Ứng lui về phía sau một bước, cung tiễn thủ
sau lưng xếp thành một hàng, đang kéo cung hết dây.
Khóe môi khẽ cong thành hình tròn, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: "Bắn tên!"
Chương 38: Rơi xuống vực
Tia sáng bạc chợt lóe, hàng ngàn mũi tên rào rào rơi xuống như mưa, Mục Sa Tu
Hạ giống như Chiến thần,oai phong,đứng
hiên ngang trong gió.
Mặt Long Ứng liền biến sắc, đầu ngón tay khẽ rung,. tất cả những mũi tên bây
giờ đều tập trung bắn về phía cơ thể đang ở
trên vai hắn.
Ánh mắt của Mục Sa Tu Hạ trong nháy mắt chuyển thàn