
mạng thét chói tai, giãy giụa, duỗi chân, sợ chết khiếp gã nam nhân
bất chợt biến thành cầm thú này. Rốt cuộc nàng đã biết mùi vị lấy đá đập vào
chân mình rồi.
Có lẽ là nàng giãy giụa quá mạnh, hắn không thể không buông nàng xuống, nhưng
một tay vẫn vững vàng giữ chặt eo ếch của nàng, một tay kia níu lấy tóc của
nàng. Liên Kiều bị đau ngửa đầu, hắn thừa cơ hung hăng hôn lên.
"Ưmh, ô ——" Nơi cổ họng phát ra thanh âm toàn bộ bị cắn nuốt, nàng tránh
không được, trốn không được, trong lòng vừa nóng vừa giận, nh
c chân muốn đá vào chỗ kín của hắn. Không ngờ hắn đã sớm có phòng bị, hai
chân kẹp lai, giữ chặt lấy chân nàng , không thể động đậy.
Da đầu bị kéo thật đau, trong mũi bị hơi thở nóng rực chận lại hô hấp, eo
chân bị cố định vững vàng, mặc cho nàng giãy giụa như thế nào cũng không làm nên
chuyện gì, lần đầu tiên nàng cảm nhận được nam nhân là động vật giống đực đáng
sợ, cho dù lúc bị Mục Sa Tu Hạ xâm phạm nàng đều chưa từng sợ qua như vậy. Lúc
gã nam nhân này đối đãi với nàng thì làm cho nàng cảm thấy hắn không chỉ có đem
mình làm động vật, cũng coi nàng như động vật, điều này làm cho nàng run rẩy
không dứt.
Bị vứt đến trên sập, nàng lật người lên, lại bị thân thể khổng lồ đè xuống,
giãy giụa. . . . . . Hơi sức hao hết, nàng chán nản rũ cánh tay xuống, Liên Kiều
tuyệt vọng nhìn bích hoạ xinh đẹp trên đỉnh đầu, lệ từ khóe mắt trợt xuống. Nàng
thật hận, hận gã cầm thú đang đè trên người nàng,hận người nam nhân không đến
cứu nàng kịp thời, càng hận chính mình mềm yếu vô lực.
"Hoàng thượng, Tiêu Dao Vương cầu kiến!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng thái giám, khiến nam nhân trên người thoáng dừng
lại, nhưng sau đó hắn lại dùng sức xé y phục của nàng, bất chấp tất cả hôn lên
ngực của nàng.
Không biết lấy từ đâu ra được hơi sức, Liên Kiều trong cơn suy nghĩ miên man
đã hét lớn một câu: "Cứu ta ——"
Trong tiếng ngăn trở của thái giám, cửa điện Thái Tức bị đẩy ra. Long Tiêu
một thân màu đen, hai đầu gối quỳ xuống đất,
Ở quá giam ngăn trở trong tiếng, nằm rạp trước điện.
"Thần Đệ ra mắt hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ——"
Long Ứng cuối cùng cũng từ trong ngực Liên Kiều ngẩng đầu lên, đáy mắt có một
ngọn lửa hồng đang cháy.
Ra sức đẩy hắn ra, Liên Kiều hốt hoảng mà từ trên giường bò dậy, quá mau, lăn
đến trên đất.
Không hề nhìn Liên Kiều đứng dậy từ dưới đất tông cửa chạy, Long Tiêu chỉ là
ngẩng đầu lên luôn nhìn thẳng vào Long Ứng.
Cho đến khi bóng dáng nhếch nhác nơi đáy mắt kia biến mất, Long Ứng mới chậm
rãi đứng dậy, tựa tại trên giường liếc xéo đứa em ruộ đang quỳ gối dưới
điện.
"Chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi, giống như một màn mới vừa rồi chưa từng xảy
ra qua, nhưng lại không lên tiếng bảo Long Tiêu bình thân.
"Huyết thái tử tới."
Nụ cười nơi khóe miệng sâu hơn, mắt phượng mị đời tràn ra tia sáng: "Tốt
lắm!"
Một đường chạy như điên quay về chỗ ở, sau khi đem cửa đóng lại thật kĩ, dựa
sát ở trên cửa đã là lệ rơi đầy mặt.
Cảm giác khuất nhục từng chút một lan tràn khắp toàn thân, nàng cảm thấy ghê
tởm, không nhịn được muốn ói. Gã nam nhân đó làm nàng phát buồn nôn. Một khắc
cũng không muốn tiếp tục ở lại địa phương quỷ quái này, một khắc cũng không
muốn! Nàng muốn chạy trốn, chạy trốn, không thể ở tiếp nữa, nàng sẽ nổi
điên!
Xoay người mở cửa phòng, vài bóng người thoáng qua, bên ngoài đều là thị vệ
trông chừng nàng, nàng phải trốn thế nào đây, thật hận, lần đầu tiên bị hận ý
liều lĩnh bao vây thật chặt. Nàng giống như một con chim bị nhốt, bị bẻ gãy đôi
cánh, không bay ra được, cho dù nhà tù rộng mở, nàng cũng không bay ra được!
Vô lực đóng sầm cửa, Liên Kiều ngồi sững trên đất. Lệ đã chảy khô, tại sao
nàng nhất định phải bị vây ở chỗ này? Không tự kìm hãm được đưa tay sờ kim trâm
Thái hậu ban thưởng hôm qua, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổn
thương nàng, hoàng thượng cũng không được! Nếu như kết quả phản kháng chính là
chết, nàng tình nguyện hai bên đồng
tổn hại, cũng sẽ không để cho kẻ khi dễ nàng sống yên ổn.
Trong mơ mơ màng màng nàng hình như ngủ thiếp đi, nhưng cũng hình như là
tỉnh, chỉ là nàng giống như nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âm
trong mộng mới có.
Thức tỉnh, một bóng đen ghé vào bên cạnh, ngay cả tiêng kêu sợ hãi cũng không
phát ra được, nàng nhanh chóng giơ tay lên, nắm chặt kim trâm ở trong tay hướng
bóng đen đâm xuống, bóng đen kia không ngờ tới nàng sẽ ra tay tổn thương hắn,
thấy nàng giơ tay lên không né tránh, một kích đâm trúng.
Không có tiếng hô đau, chỉ có tiếng vang nặng nề của kim loại khảm vào trong
da thịt. Liên Kiều lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, mượn ánh trăng
xuyên qua cửa, nàng rốt cuộc thấy rõ một đôi mắt màu xanh dương của
người mới tới.
Trời ơi, là hắn!
Trái tim mừng như điên, vậy mà dưới tay thấm ướt lại nhắc nhở nàng, nàng đả
thương hắn.
"Mục. . . . . ." Môi của nàng bị cuồng mãnh mút hôn, làm cho nàng một từ cũng
không phát ra được.
Thâm tình, thân thiết , mãnh liệt bị đè nén hai tháng mà đem nàng bao vây, ôm
lấy nàng, ghì nàng vào