
i, bỏ qua cho dân chúng nước ta. Phiên quốc có lẽ
cũng muốn giết chết thái tử phi, nhưng họ, cũng không có gan này, có năng lực
bắt cóc thái tử phi mà không bị Điện hạ biết chỉ có Lương Quốc, hơn nữa bọn họ
còn có động cơ để làm việc này."
Mục Sa Tu Hạ không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người kia, nhưng cũng
không tìm được bất kỳ sơ hở trên mặt hắn. Người này phân tích không sai, khi vó
sắt đại quân của hắn đạp bằng Phiên quốc, làm quốc quân của Phiên quốc cả đêm
chạy trốn, là hắn biết Liên Kiều không ở nơi này , chỉ là tức giận của hắn không
có cách nào tiêu trừ, hắn không tìm được nơi để phát tiết, cho nên hắn khiến chỗ
này máu chảy thành sông, khiến quốc gia này biến thành Địa ngục, không ngờ nhất
là Lương Quốc lại bắt cóc nữ nhân của hắn, hắn bị thù hận che mắt mới có thể
không ngừng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Long Tiêu, lại là hắn! Tay nắm chuôi kiếm của Mục Sa Tu Hạ căng thẳng, năm
ngón tay nắm chuôi kiếm đến trắng b. . Dám động nữ nhân của hắn, hắn sẽ làm cho
gã tên Long Tiêu đó chết không có chỗ chôn!
Tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên ngọc diện phong thần tuấn
lãng trước mắt, khóe miệng của hắn chợt cong một nụ cười, âm lãnh mà tàn
nhẫn.
"Có muốn làm Hoàng đế cho vui không?"
Quốc quân của phiên quốc đã chạy, tìm một con rối để làm hoàng đế cũng không
tồi, tương lai cho dù chánh chủ trở lại, thì màn kịch cha già cùng con trẻ tranh
nhau chiếc ngai vàng này sẽ cực kì thú vị, loạn đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ là
Phiên quốc, đối với hắn mà nói Phiên quốc càng loạn càng tốt, hôm nay mặc dù hắn
chiếm lĩnh quốc gia này, nhưng lòng người ủng hộ hay phản đối, khó có thể giáo
hóa. Đợi đến giai cấp thống trị huyên náo xung đột vũ trang, dân chúng lầm than,
hắn đương nhiên có thể nhân danh chính nghĩa thuận lợi tiếp quản, dân chúng từ
trước đến giờ luôn luôn chỉ có một ý niệm thống nhất, đó chính là ai có thể ban
cho bọn họ chén cơm, người đó chính là chủ nhân.
Lạc Phong ngạc nhiên: "Điện hạ có ý là. . . . . ."
"Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là quốc quân Phiên quốc, xin chào bệ hạ!"
Chương 35: Sát ý
Theo thám tử hồi báo, Liên Kiều quả nhiên rất có khả năng ở Lương Quốc, hơn
nữa còn là ở hoàng cung.
Bàn tay nắm chặt chiếc roi ngắn dùng lực một chút, hóa thành bụi từ đầu ngón
tay rơi tán loạn.
Liên nhi, nàng có khỏe không? Những người đó có đối xử tử tế với nàng không?
Chờ ta, cho ta hai mươi ngày, ta nhất định sẽ đem nàng mang về. Mục Sa Tu Hạ đè
nén lửa giận trong lòng, lập lời thề nhất quyết sẽ đem món nợ mà Lương Quốc nọ
hắn sẽ trả lại gấp đôi.
Long Ứng đi tới Phượng Nghi các, tiếng cười bên trong đã làm cho hắn sửng
sốt, giơ tay lên ngăn lại thái giám thông báo, hắn cất bước bước vào trong
điện.
"A a! Thái hậu nhìn lén bài ta!"
"Nào có? Ai gia già rồi, mắt mờ làm sao thấy được bài của ngươi? Phanh!"
"Đợi chút. . . . . . Hình như tới lượt con, Ù!"
"Không thể nào, mẹ chồng nàng dâu các ngươi liên hiệp khi dễ ta, chơi bẩn,
hic hic —— Ta không chơi nữa!""Cũng được! Đưa tiền đây!"
"A, ngươi là Quý Phi đó? Nhiều tiền như vậy xài không hết, sao cứ chăm chú
nhìn vào túi tiền xẹp lép của ta chi vậy?"
"Bởi vì ngươi thua."
"Ông trời ơi, thổ địa ơi! Tháng sáu sương giá a! Lần này thua thiệt lớn, một
bồi ba, chết ta rồi!"
"Hoàng —— Hoàng thượng ——" Tiểu cung nữ canh giữ ở Thái hậu bên cạnh kịp thời
phát hiện hoàng thượng đứng ở cửa, trời ạ, hoàng thượng ở nơi đó đứng bao lâu
rồi?
Ách, hoàng thượng? Liên Kiều cùng hai Quý Phi lập tức đứng dậy chào đón.
"Nô tì tham kiến hoàng thượng!"
"Ách, hoàng thượng Cát Tường!"
Long Ứng đi từng bước một đến gần, khóe miệng chứa đựng cười, lại không nhìn
ra nụ cười: "Các ngươi đang làm gì đấy?" Người này lại không biết thỉnh an Thái
hậu, quá bất hiếu!
Thái hậu cũng đứng lên, cười thận trọng: "Hoàng nhi tới rồi, để cho ngươi chê
cười, chúng ta đang đánh mạt chược."
"Chơi mạt chược?" Long Ứng cúi đầu nhìn những khối gỗ nhỏ xốc xếch trên bàn,
phía trên có khắc những ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo kỳ quái.
"Đúng vậy! Hoàng thượng, mạt chược này là phát minh của Liên thần y, rất thú
vị !" Trương quý phi mềm mại mở miệng, trong ánh mắt tựa như còn lưu luyến ván
bài vừa rồi.
"Vậy sao?" Ánh mắt của khi Long Ứng nhìn về phía Liên Kiều đầy sắc bén.
Liên Kiều cười gượng: "Hậu cung tịch mịch, giết thời gian mà thôi!"
Nàng đã ở đây ngây ngô hơn mười ngày rồi, gã chết tiệt Mục Sa Tu Hạ sao còn
chưa tới cứu nàng. Ở nơi hậu cung này, những chiêu số mới mẻ mà nàng có thể sử
dụng cũng đã dùng hết, mấy oán nữ ở chốn hậu cung tịch mịch nhàm chán này cả
ngày không biết như thế nào giết thời gian, quả thật coi nàng như máy chơi game,
nàng phải mỗi ngày nghĩ ra các loại mới mẻ thú vị đa dạng cung cấp cho họ tiêu
khiển, ngày hôm trước rốt cuộc lại để cho nàng nghĩ đến món mạt chược biện pháp
giải buồn tốt nhất cổ kim đều thông, tìm người làm ra một bộ bài mạt chược, dạy
mấy oán nữ hậu cung này chơi, vậy mà lại chơi đến nghiện, kéo nàng liên tiếp
đánh 36 vòng, đánh đến mức tay nàng cũng sắp rút gân, cả người cũ