
phùn đang lất phất, mai
hồng đã nở đón xuân sang. . . . ." Không nhớ rõ là câu thơ của nhà thơ nào,
Trong đầu của nàng bỗng nhiên xuất hiện một đoạn thơ như thế, bất tri bất giác
khẽ ngâm thành lời.
Tiếng vỗ tay vang lên bên tai làm nàng hồi hồn, Long Tiêu mặt đầy vẻ hứng thú
nhìn nàng.
“Liên cô nương lúc nào cũng làm người khác ngạc nhiên.”
Nắm thật chặt quần áo mùa đông trên người, ánh mắt của hắn đã làm cho nàng có
chút rùng mình, gã nam nhân này là kẻ chuyên vuốt đuôi ngựa. Mặc kệ hắn, Liên
Kiều tiếp tục đi về phía trước thưởng mai.
"Đứng lại! Người nào?"
Một tiếng quát, Liên Kiều dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, đứng từ
rất xa có một đội người, mấy cung nữ phía trướcđường, mấy thái giám đứng thành
hàng phía sau, mấy ma ma đang nâng đỡ, một phụ nữ trung niên toàn thân phục
trang đẹp đẽ, đám người rầm rộ khí thế, cực kì phô trương.
Một cung nữ thấy Liên Kiều chậm chạp không có phản ứng, cả giận nói: "Lớn
mật! Nhìn thấy phượng giá của Thái hậu còn không quỳ xuống!"
Thái hậu? Mới vừa gặp qua Hoàng đế, lại thấy Thái hậu, chẳng lẽ gia đình
hoàng gia này hôm nay đồng loạt kéo nhau đi dạo phố à?
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu!" Không đợi Liên Kiều có động tác, Long Tiêu đã
đi trước một bước tiến lên khom mình hành lễ.
"Tiêu nhi mau mau bình thân." Thái hậu từ ái đỡ Long Tiêu dậy, đáy mắt tràn
đầy thương yêu, "Hôm nay sao lại có rãnh rỗi vào cung thế?"
Long Tiêu liếc mắt nhìn về hướng Liên Kiều nói: "Hoàng huynh mời Cách Tát
thần y tới Đại Lương ta làm khách, nhi thần cùng vị Liên thần y này cũng coi có
thể là bạn cũ, nên vào cung chào hỏi."
"Hả?"
Từ ái trong mắt của Thái hậu trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, bắn tia
nhìn bén nhọn về phía Liên Kiều, "Cách Tát thần y?"
Ha ha, ánh mắt của Thái hậu này cũng biến đổi quá nhanh đi, quả nhiên là gừng
càng già càng cay, ở xã hội phong kiến muốn tu luyện đến cấp bậc Thái hậu này sợ
rằng đã là Lão Yêu ngàn năm rồi.
"Thái hậu nương nương cát tường!" Không biết làm sao chào hỏi, liền đem lời
thoại nàng hay xem phim của triều Thanh lấy ra diễn cho hoàn hảo nhân vật.
Thái hậu rõ ràng kinh ngạc, địch ý trong mắt bắt đầu từ từ biến mất: "A, từ
may mắn này khá là mới mẻ, cũng thực sự làm người ta vừa lòng.”
Nói nhảm, Đại Thanh triều người ta đã sử dụng mấy trăm năm rồi, đương nhiên
là lời thoại đã được chứng nhận bằng cấp đàng hoàng. Không làm vui lòng người ta
sao được.
"Tạ nương nương khen ngợi, tiểu nữ tử Liên Kiều tham kiến thái hậu nương
nương!" Liên Kiều ngọt ngào hành lễ.
"Ừ, miễn lễ." Thái hậu khí độ ung dung cao quý.
"Tạ Thái hậu!" Tới cổ đại đã lâu, điều gì thì còn chưa thuộc, chứ loại nét
mặt của nô tài này nàng đã học đủ mười phần, cổ đại thật không phải là địa
phương dễ lăn lộn.
"Ngươi là thần y?" Thái hậu quan sát nàng hỏi.
Liên Kiều lúng túng cười một tiếng nói: "Biết chút ít về thuốc, còn về từ
thần y chỉ là do mọi người cất nhắc ."
Thái hậu sáng tỏ gật đầu nói: "Nếu đã là thần y, chắc hẳn có chút bản lãnh,
hôm nay xin mời thần y cho đến xem mạch giùm ai gia một chút!"
Ách, Thái hậu này không phải khôn khéo bình thường, là la hay ngựa muốn thông
qua mắt bà ta cũng không phải chuyện dễ, xem ra là muốn kiểm tra nàng !
“Bên ngoài gió lạnh, mời thái hậu bước vào phòng chẩn mạch, có được không
không?" Liên Kiều chỉ đành phải trơ mặt ra cười theo.
"Không cần, lát nữa hãy đến Phượng Nghi các ." Nói xong liền rung một thân
châu báu rời đi.
Liên Kiều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Long Tiêu, lúng túng mở miệng:
"Thái hậu có ý gì thế?"
Long Tiêu nhún vai nói: "Bảo ngươi đến xem bệnh...!"
Gật đầu, cau mày, thì thầm: "Thái hậu có bệnh gì vậy nhỉ?"
Bên tai bất chợt nóng lên, môi của Long Tiêu ghé vào vành tai nàng, hơi thở
ấm áp phất vào lỗ tai: "Không có bệnh!"
Hả?
Không biết lời nói của Long Tiêu là thật hay giả, nhưng Thái hậu tuyệt đối là
một chủ nhân không dễ gì phục vụ. Chuyện xem chẩn cũng chỉ có thể đi một bước
tính một bước rồi. Chỉ là, ở nơi này là hoàng cung Lương Quốc, mặc dù nàng chắc
chắn mình sẽ không chết, nhưng muốn kiếm sống ở trong địa bàn của người ta,
ngoài việc tỏ ra uyên bác, nhưng cũng không làm ra vẻ quá xuất sắc, nếu chủ nhân
nơi này không muốn gặp ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ đủ cách ngược ngươi như thế
nào thì ngược, chỉ cần không chết ngươi là được. Vì an toàn cùng cuộc sống thoải
mái của mình, Liên Kiều quyết định làm tiểu nhân một lần.
Một lúc lâu sau Liên Kiều ngoan ngoãn xuất hiện tại Phượng Nghi các xem chẩn
cho Thái hậu. Cẩn thận bắt mạch hai mươi phút, mạch tượng không nổi không chìm,
hòa hoãn có lực, quả nhiên không cảm nhận được thái hậu có bệnh gì, Long Tiêu
không có lừa gạt nàng. Xem xét lại, nàng cảm thấy Thái hậu này thật sự lợi hại,
đem thân thể không bệnh đến bảo nàng xem chẩn, người bình thường vì muốn biểu
hiện y thuật của mình tuyệt đối không phải là hư danh, đương nhiên từ không bệnh
sẽ nói ra thành có bệnh, như vậy sẽ bị lộ tẩy rồi.
Sửa sang lại làn váy, Liên Kiều cố làm ra vẻ thâm trầm: "Thân thể của Thái
hậu thực ra không có bệnh, ch