Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327943

Bình chọn: 8.00/10/794 lượt.

ta một cái, lạnh nhạt nói: "Bất luận xảy ra ra chuyện gì,

chúng ta chỉ là nữ nhân tay không tấc sắt, đánh đánh giết giết bảo vệ doanh địa

là chuyện của những nam nhân, dù có nôn nóng cũng không có tác dụng, bên ngoài

đã có thủ vệ che chở rồi, tạm thời không cần lo lắng tính mạng, ngủ đi!"

Có thể là đánh lén, Liên Kiều cố giữ vững tỉnh táo an ủi tiểu nữ nhân bị kinh

sợ bên cạnh, thấy nàng ta an tĩnh lại, liền đứng dậy vén màn đi ra ngoài.

Bên ngoài trướng mặc dù tiếng la hét vang trời, nhưng tinh binh của Mục Sa Tu

Hạ dù sao thân kinh bách chiến, đấu tranh anh dũng , bày trận địa sẵn sàng đón

quân địch , làm từng bước một, ngay ngắn trật tự.

Kéo lấy một thân binh bên cạnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thân binh kia đối với Liên Kiều rất là cung kính, ôm quyền khom người: " Hồi

thái tử phi, hình như có người tập kích doanh trại!"

Tập kích doanh trại? Là ai gan to như vậy, ở trong biên giới Cách Tát quấy

rầy quân đội Cách Tát, hơn nữa dẫn đội còn là vị thái tử thần dũng từ trước đến

giờ nổi danh khát máu, chẳng lẽ là chán sống?

Nhìn ánh lửa ngất trời phía trước, trong lòng dâng lên Liên Kiều một cỗ dự

cảm chẳng lành, trận cướp doanh trại lần này quỷ dị lạ thường.

Xoay người muốn hồi doanh trướng, bên tai truyền tới hai tiếng kêu rên, ngạc

nhiên ngẩng đầu, hai người thân vệ canh giữ ở cửa té xuống đất, đã tắt thở. Một

người áo đen tự trong màn đi ra, kiếm trong tay đang nhỏ máu!

Liên Kiều hoảng sợ trừng mắt trước nhìn thích khách từng bước một tới gần

mình, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Đưa mắt nhìn bốn phía, hình

như không ai chú ý tới nơi này có người xông vào, mọi người đều bị tiếng la giết

phía trước thu hút hết chú ý, ngay cả có hai người chết ở nơi này cũng không

biết. Liên Kiều biết rất rõ, nếu mình kêu cứu, một giây kế tiếp sẽ toi mạng ngay

dưới kiếm của người này, nếu như chạy trốn, nàng không xác định chân của mình có

thể mau hơn kiếm của đối phương hay không.

Cố đè xuống nhịp tim đập loạn, Liên Kiều tung ám tiễn thật nhanh, người nọ

hiển nhiên không ngờ tới nàng lại đột nhiên ra tay, chỉ nhanh nhẹn đưa tay đỡ,

nghiêng người tránh khỏi mũi tên đang hướng về mi tâm của mình, cũng vừa lúc làm

cho Liên Kiều có cơ hội chạy trốn.

"Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nàng vừa chạy vừa kêu, cố gắng dẫn

dắt sự chú ý của đám binh lính chung quanh, nhưng tiếng la giết vang trời kia đã

che mất tiếng kêu cứu của nàng.

"Tỷ tỷ! Đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn Vi Nhi đột nhiên từ bên cạnh chạy đến,

Liên Kiều mặc dù cảm thấy có chút khác thường cổ quái, nhưng tình huống khẩn cấp

không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, kéo lại Vi Nhi tay, vừa chạy vừa nói: "Chạy

mau, có người. . . . . ."

Sau ót một trận đau đớn, một khắc trước khi ngã xuống, nàng nhìn thấy Vi Nhi

áo trắng như tuyết, nụ cười quỷ dị cùng bầu trời ngập đầy tuyết trắng hòa làm

một thể. . . . . .

Thích khách che mặt tiếp lấy thân thể ngã xuống của Liên Kiều, nhìn về phía

Vi Nhi, đáy mắt xẹt qua một nụ cười nham hiểm, sau lưng đã có binh lính phát

hiện không ổn, chạy tới bên này, thích khách tà tà đâm ra một kiếm, ở đầu vai Vi

Nhi kéo lê ra một vệt máu đỏ chói mắt, xoay người, ôm Liên Kiều vào trong ngực,

mấy cái lên xuống biến mất vào gió tuyết tối tăm.

Nhức đầu, mắt nặng nề, mệt mỏi. . . . . .

Trước mắt vẫn luôn là một mảnh đen tối, nàng —— đã chết rồi sao? Nếu quả thật

chết rồi thì cũng thôi, nhưng vì sao lần này cảm giác về cái chết lại khác hẳn

với lần trước thế này? Nàng chỉ có thể cảm giác mình không ngừng rơi xuống. . .

. . . Rơi xuống. . . . . .

Hình như qua thật lâu, hình như lại chỉ qua trong nháy mắt, bóng tối trước

mắt từ từ rút đi, tia sang mờ ảo từ từ bao quanh nàng. Trong miệng không biết bị

rót xuống cái gì, lành lạnh, ngọt ngào, làm trơn , yết hầu khô khốc trong nháy

mắt được làm dịu.

Thích ứng với ánh sáng này nhàn nhạt, Liên Kiều ra sức làm cho mình mở mắt.

Tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, nàng phát hiện mình ngủ ở trên một cái giường,

chăn mềm mại, mùi hương thơm mát bao quanh. Di chuyển tròng mắt nhìn khắp nơi,

phát hiện đây là một gian phòng hoa lệ nhưng không kém phần lịch sự tao nhã.

Màn lụa mỏng thượng hạng, kèm với những lớp tua rua rực rỡ sắc màu chập chn

ngay trước mắt, trên chiếc giường bằng gỗ quý theo phong cách cổ xưa mà trang

nhã. Cách thức bày trí của gian phòng này không phải là phong cách của Cách Tát

quốc cũng không phải là Phiên quốc , đây là đâu vậy? Thử giật giật tay chân, hơi

sức đang từ từ tụ lại, đẩy chăn gấm ra, có chút cố hết sức ngồi dậy. Vén màn lụa

lên, mờ mịt nhìn đàn hương tỏa ra làn khói nhẹ trên bàn. Nếu như không nhớ lầm,

nàng gặp nạn rồi. Vậy người cướp nàng sẽ là ai?

Chương 32: Lương đế

Từ lúc đến thế giới này đến giờ, tự hỏi chưa bao giờ cùng người kết thù kết

oán, thù riêng cơ hồ là số lẻ. Cho dù là Vi Nhi công chúa bởi vì ghen mà sinh ra

hận, trước khi thăm dò lai lịch của nàng cũng sẽ không tùy tiện ra tay, Mục Sa

Tu Hạ khôn khéo đến bực nào, nếu bị hắn phát hiện, kết quả người đó sẽ rất thê

thảm. Hôm nay thân phận của nàng


XtGem Forum catalog