Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327985

Bình chọn: 8.5.00/10/798 lượt.

vậy chỉ là muốn nhìn xem thử phản ứng của đối

phương như thế nào mà thôi, để cho nàng hạ kết luận này chính là ánh mắt của

hắn. Hắn có một đôi mắt giống Long Tiêu như đúc, chỉ là vẻ mặt lộ vẻ âm trầm

lạnh lẽo hơn. Theo nàng biết, Long Tiêu chỉ có một người huynh đệ, đó chính là

đương kim Hoàng đế Lương Quốc. Nhìn đồng tử mắt của hắn không ngừng co rúc lại,

Liên Kiều biết chiêu của mình đã nhắm trúng rồi.

Không ngờ Lương đế sẽ đích thân tiếp kiến nàng, như vậy nơi này chắc chắn là

hoàng cung Đại Lương rồi, mình gặp phải vận số gì thế này, vừa rời khỏi hoàng

cung Cách Tát, lại bị bắt vào hoàng cung Đại Lương, làm sao cũng không thể thoát

khỏi quan hệ thân thiết với mấy vị hoàng thân quốc thích này hết vậy?!

Không biết sau khi Mục Sa Tu Hạ phát hiện mình trúng kế điệu hổ ly sơn của

người khác, người luôn luôn tự cho mình rất cao như hắn sẽ có nét mặt gì, thật

tò mò! Ai, đáng tiếc không thấy được. Liên Kiều vẫn còn rất bội phục mình đến

nước này còn có thể nghĩ đến những chuyện tầm phào như thế, định thần lại, nàng

cảm thấy ít nhất nên cho đối phương một chút tôn trọng, nói thế nào người ta

cũng là Hoàng đế.

"Tiểu nữ tử thỉnh an hoàng thượng." Ngoài miệng lễ phép, nhưng thân thể từ

đầu đến cuối vẫn ngồi tựa vào mép giường.

Long Ứng không thèm so đo với nàng, khách sáo nói: "Thái tử phi không cần đa

lễ."

"Không biết hoàng thượng phí lớn trắc trở như vậy đem ta mời tới nơi này có

gì chỉ giáo?" Biết rõ chạy trốn là vô vọng, nàng chỉ có thể chậm rãi đối đầu với

hắn, chờ mong Mục Sa Tu Hạ sẽ đến cứu nàng. Cũng không phải là nàng đối với hắn

có bao nhiêu lòng tin, nàng chỉ chắc chắn rắng, nếu là một thái tử, là một thái

tử đối mặt với chuyện thái tử phi bị cướp, hắn tuyệt sẽ không ngồi yên không

quan tâm đến

Đôi mắt phượng quyến rũ lóe lên tia sáng lóa mắt, cười khẽ nói "Thái tử phi

quá khiêm nhượng, chuyện chỉ giáo ta đây không dám, trẫm chỉ hy vọng thái tử phi

có thể đem y thuật trác tuyệt của ngài truyền cho Đại Lương ta, đó chính là phúc

phần của dân chúng Đại Lương ta rồi !"

Lời hữu ích ai không biết nói, xem ra Lương đế muốn dùng chính sách để dụ dỗ

nàng, cũng tốt, học thuật trao đổi không phân chia ranh giới quốc gia, hứa với

hắn cũng không sao, cô nương tốt không chịu thiệt trước mắt, nếu thực sự chọc

giận hắn mình cũng không có lợi.

"Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, Liên Kiều sẽ cố làm hết sức."

"Như thế rất tốt!"

Long Ứng tựa như hết sức hài lòng biểu hiện của Liên Kiều, đáy mắt có tia tối

tăm thoáng qua, đứng dậy muốn đi, Liên Kiều gọi hắn lại.

"À, hoàng thượng. . . . . ."

Dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn nàng.

Nở nụ cười thản nhiên, Liên Kiều dịu dàng nói: "Có thể cho ta gặp mặt Long

Tiêu Vương Gia một lần hay không?"

Long Ứng nhíu mày, ngay sau đó mỉm cười nói: "Được."

Chương 33: Thái hậu

"Nghe nói ngươi tìm Bổn vương?"

Sau khi Long Ứng đi, Liên Kiều cảm thấy có chút mệt mỏi, nằm xuống ngủ, lúc

Long Tiêu tiến vào, nàng còn nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Không thèm khách sáo, Liên Kiều ôm chăn ấm áp tựa vào trên thành giường, miễn

cưỡng nhìn hắn, gật gật đầu nói: "Đúng, tìm ngươi."

Long Tiêu vòng tay ôm ngực, tựa vào cạnh cửa, thưởng thức cử động không hợp

với lễ nghi của cô gái trên giường, ở trước mặt nam nhân đắp chăn ngủ nướng loại

động tác này tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người một cô nương

nghiêm chỉnh, ở trên người nàng lại tự nhiên không hề có chút giả tạo, nhưng lại

không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng chút nào, thật là một nữ nhân kỳ dị.

Chau mày lại, Liên Kiều nói một cách u ám: "Ngươi phái người bắt có

Sớm biết hắn sẽ không nói lời thật, chỉ là từ trong câu trả lời nửa thật nửa

giả này, ít nhất nàng đã hiểu rõ hắn quen biết đã lâu, đêm đó đại nhân trong

miệng người áo đen rất có thể chính là người nam nhân trước mắt này.

"Thật là đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, không biết nàng ấy rốt cuộc đã trộm

thứ gì."

Nàng giả vờ thở dài, cố ý hời hợt, âm thầm quan sát vẻ mặt của Long Tiêu,

không ngoài dự đoán, hơi thở của hắn tắc nghẽn.

"Đúng vậy, hồng nhan bạc mệnh!"

"Ai, dù là trộm đồ cũng tội không đáng chết! Thái tử cũng thiệt là. . . . .

."

"Đúng vậy, tội không đáng chết."

"Không biết nàng ấy trộm là vật gì đây nhỉ?" Nàng mở đôi mắt to long lanh vô

hại nhìn về phía Long Tiêu.

Lúng túng cười một tiếng, Long Tiêu trở lại tự nhiên: "Thái tử không có nói

cho ngươi biết sao?"

Nhún vai: "Biết thì đâu hỏi ngươi."

"Cái này, thứ cho ta có lòng mà không giúp được gì."

"Nơi này là hoàng cung sao?" Nàng đổi đề tài.

"Đúng vậy, muốn đi tham quan không?" Long Tiêu mời.

Tròng mắt linh động đảo vòng, nàng cười: "Được!"

Hoàng cung Lương Quốc đối với nàng mà nói cũng không xa lạ, lối kiến trúc

cùng Tử Cấm thành không kém bao nhiêu, mái cong vểnh lên, tường đỏ ngói vàng,

rường cột chạm trổ, khí thế mạnh mẽ.

Đã sớm bắt đầu vào đông, những đóa mai hồng trong vườn ngự uyển đang đua nhau

nở rộ. Tuyết trắng, mai hồng, màu sắc rực rỡ tươi đẹp đến khiến người thở

dài.

“ Hôm nay xuân đến sớm, đông vẫn còn tuyết rơi, mưa


Teya Salat