
tất nhiên đã khác trước, trừ là thủ lĩnh thái y
nước Cách Tát, còn là Thái Tử phi, càng quan trọng hơn chính là cột trụ tinh
thần dân tâm của triều Cách Tát, bất kỳ Hoàng thất nước nào từng có quan hệ với
Cách Tát quốc, người có hiềm khích hoặc quyền lợi chính trị trung tâm cũng có
thể xuống tay đối với nàng, cho nên nếu bị người ta bắt thì kết cuộc của nàng
chỉ có một con đường.
Dựa theo tình huống trước mắt mà phân tích, nàng rất có thể sẽ bị chém đầu
răn chúng, trực tiếp phá huỷ hình tượng của nàng.
Đến lúc đó Cách Tát quốc dĩ nhiên sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần. Hoặc có một
loại khả năng khác đó chính là dụ nàng phản bội, đây cũng chính là mục đích của
bọn họ khi bắt sống nàng. Nếu nh
ư nàng đoán không sai, như vậy tạm thời có nàng lẽ không nguy hiểm đến tánh
mạng.
Dựa vào cột giường đang suy nghĩ, cửa"Ken két" một tiếng mở ra.
Một nam tử bộ dáng ngọc diện thư sinh đi vào phòng, chiếc cằm kiên nghị, bờ
môi đầy đặn mềm mại, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm vút cao, đầy đặn cơ trí. Cả
khuôn mặt đều toát lên nét cương trực, nhưng đôi mắt phượng âm nhu lại đánh vỡ
toàn bộ khí thế chính trực của nam nhân trên gương mặt, khiến cho người này xem
ra tâm cơ thâm trầm, tính tình bất thường. Nhìn lại hắn cẩm y hoa phục, da trắng
nõn mịn màng, liền biết thuộc loại người phú quý, sống an nhàn sung sướng.
Người kia là ai? Nàng có thể khẳng định mình chưa từng thấy qua, nhưng mà đôi
mắt phượng đó của hắn lại cực kỳ giống một người.
Nam tử đứng ở cửa từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tự nhiên nói: "Ngươi
tên là Liên Kiều?"
Dựa vào cột giường vẫn tràn đầy mệt mỏi, Liên Kiều chỉ đưa mắt liếc hắn một
cái lại rũ xuống rèm mắt, không còn hơi sức nói: "Ngươi là ai?" Đã bắt nàng đem
đến đây, biết rõ còn hỏi tên nàng, nhàm chán!
Đối với sự vô lễLiên Kiều, nam tử cũng không tức giận, khí độ ung dung mà đi
đến mép bàn ngồi xuống, nói một cách không nhanh không chậm: "Nghe nói y thuật
của ngươi rất cao, có sở trường cải tử hồi sanh."
"Nhà của ngươi có người sắp chết sao?" Vẫn không còn hơi sức, nhưng từ miệng
thốt lên vẫn là những lời nói làm cho người ta tức chết, Liên Kiều chỉ là đang
thử, thử hắn có tức giận hay không, lúc một người tức giận chính là thời điểm
thiếu kiên nhẫn nhất, lời nói muốn moi ra từ hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng sự thật làm nàng vô cùng thất vọng, mặc dù thấy được sát khí chợt lóe
lên nơi đáy mắt của hắn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình thản, nụ cười giắt khóe
miệng, thì thầm: "Khá lắm!"
Con ngươi ở đáy mắt đánh một vòng hình cung, Liên Kiều ngước mắt nhìn thẳng
vào hắn nói: "Tại sao không giết ta?"
Hắn cười nhẹ: "Ngươi rất muốn chết sao?"
"Không muốn!" Nàng nói thật, "Ta chỉ khá là hiếu kỳ về thân phận của
ngươi."
"Ngươi cảm thấy thân phận ta là gì?" Hắn liếc nhìn nàng.
Liên Kiều cười đến vô hại: "Nếu như ta không đoán sai, ngươi phải là Hoàng đế
Lương Quốc."
Nụ cười ngưng ở khóe miệng, lúc này Liên Kiều có thể cảm nhận được sát khí
muốn giết nàng của hắn.
Không khí ngưng trệ, Liên Kiều chờ hắn sơ hở.
"Làm sao biết được?"
Cảm nhận được hơi thở đối phương dần dần nhẹ xuống, Liên Kiều biết mình đã
tránh được một kiếp, buông lỏng nói: "Vải lót của ngươi."
Nam tử cau mày, liếc mắt nhìn thấy y phục của mình một màu vàng rực lộ ra
phía trên giày, trong nháy mắt, hang mày giãn ra, , nụ cười sâu hơn: "Thật là
một cô gái thông minh."
Trong lòng Liên Kiều đã sớm có suy tính, người muốn trừ khử nàng nhất phải là
Phiên quốc, nếu như cướp nàng là người Phiên, hiện nay nàng chỉ còn là một thi
thể, không có đạo lý lưu lại mạng của nàng, hiện nay, Phiên quốc hầu như đã mất
một nửa quốc gia, đương nhiên sẽ không có thời gian dụ nàng phản bội, trực tiếp
giết chết nàng để đả kích tinh thần Cách Tát, trọng chấn quốc cương mới là biện
pháp hữu hiệu nhất, nhưng hiện tại nàng còn sống, vậy kình địch còn dư lại cũng
chỉ có thể là Lương Quốc.
Lương đế là một người có tâm cơ thâm trầm âm hiểm, trình độ gian trá giảo
hoạt nhất định không thua gì Mục Sa Tu Hạ, cho nên từ đầu đến giờ mới luôn ôm
chặt thái độ bàng quan, chờ Phiên quốc cùng Cách Tát đấu đến mức cả hai bên tổn
hại hắn vừa có thể giữ thực lực, lại có thể ngồi nhìn trai cò tranh nhau ngư ông
đắc lợi, đây vốn là một công đôi việc, là chuyện tốt, nhưng dù tính toán đến
đâu, chính Lương đế cũng không ngờ, Phiên quốc lại không chịu nổi một kích của
Cách Tát, tinh thần đại quân Cách Tát giống như cầu vồng, dễ dàng chiếm lĩnh một
phần lớn lãnh thổ của Phiên quốc, điều này làm cho Hoàng đế Lương Quốc rốt cuộc
không thể ngồi yên, nếu như không ngăn lại, mặc cho loại cục diện này chậm rãi
lan tràn ra, Phiên quốc hôm nay chính là hình ảnh tương lai không xa của Lương
Quốc
Đối với gã nam nhân này, Liên Kiều cũng không xác định chính là Lương đế, mặc
dù Cách Tát, Phiên quốc cùng Hoàng thất Lương Quốc chia ra lấy đen, trắng, và
màu vàng làm chủ đạo, nhưng có thể sử dụng màu vàng cũng không nhất định chỉ
giới hạn ở Hoàng đế, nàng đã từng thấy Long Tiêu cũng dùng vải màu vàng kim làm
tay áo lót và áo lót, nàng nói như