
ng có thể vô tư, ai ngờ tên sắc phôi kia lại ngay
đêm hôm khuya khoắt lại bò lên, thừa dịp nàng đang ngủ mơ mơ màng màng rồi ăn
sạch. Gây sức ép nàng một đêm, mới ngủ không được một canh giờ thì đã bỏ đi mất.
Tên điên! Tuy rằng không ngừng mắng thầm hắn trong lòng nhưng lại có một chút
vui vẻ không rõ nguyên do khi hắn đột nhiên xuất hiện tối hôm qua.
Vô lực vỗ về dấu vết mới trên cổ, không nói được gì.
Trải qua đêm qua, Y Mã loáng thoáng có thể đoán được một thân chật vật của
chủ tử mình là vì đâu mà có, ánh mắt nàng liền ẩn chứa một chút đen tối.
“Nhìn cái gì vậy, nhìn nữa ta đem ngươi cho cẩu ăn.” Liên Kiều bực bội, giở
tính trẻ con ra, Y Mã sợ tới mức cúi đầu không dám nhìn nàng.
“Cùng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Một lúc lâu sau Liên Kiều mới miễn
cưỡng nói.
Y Mã hô nhỏ một tiếng, vui vẻ chạy đi lấy áo choàng cho nàng.
Hôm nay dường như lạnh hơn so với hôm qua, gió thổi qua như thể đông lạnh hai
cánh mũi. Nhưng có lạnh như vậy mới khiến cho suy nghĩ người ta càng thêm thanh
thỉnh, Liên Kiều muốn tỉnh táo lại để nghĩ kỹ về mối quan hệ giữa nàng với Mục
Sa Tu Hạ là gì. Hai ngày nay hắn như dã thú đòi hỏi vô độ, làm nàng không thể
nào tĩnh tâm tự vấn.
Đi vào một biệt uyển tương đối thanh nhã, Liên Kiều lại nghe thấy có tiếng
hát như đêm qua nhưng thêm một tia thê lương u oán và một chút hàm xúc khác.
Theo tiếng mà đi, Liên Kiều gặp được Vi Nhi công chúa một thân áo trắng như
tuyết.
Một khúc hát xong, Vi Nhi công chúa xoay người nhìn về phía Liên Kiều, như đã
sớm biết nàng đã đứng nơi đó.
Liên Kiều xấu hổ ho nhẹ: “Công chúa dường như đang rất có nhã hứng.”
“Thái tử phi.” Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.
Liên Kiều cười cười: “Có thể lại nghe được tiếng hát của công chúa thật sự là
tam sinh hữu hạnh.”
Vi Nhi thản nhiên thi lễ: “Thỉnh nương nương đừng gọi Vi Nhi là công chúa,
hôm nay Thái tử điện hạ đã nạp Vi Nhi là trắc phi. Sau này Vi Nhi có thể cùng tỷ
tỷ hầu hạ Điện hạ rồi.”
“Thật chúc mừng muội muội.” Nàng cười nói trái với lương tâm, đột nhiên cảm
thấy không thoải mái khi nghe lời nói của Vi Nhi.
“Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.”
Nhìn nàng một mỹ nhân như hoa, có chút chói mắt, rồi xoay người rời đi.
Buổi chiều, Mục Sa Tu Hạ quả nhiên cùng Vi Nhi công chúa tổ chức nghi thức
nạp phi đơn giản, theo người hầu Cát Cát bên người hắn tiết lộ, Thái tử điện
ngoại trừ cùng Thái tử phi lần đó chính thức cử hành nghi thức đại hôn thì nạp
trắc phi luôn luôn không có nghi thức, thái tử phủ ở kinh thành và đất phong
khác đều có trắc phi. Lúc đó Thái tử cũng coi như tuyên bố một chút mà thôi,
người khác cũng chỉ biết như vậy. Vị Vi Nhi công chúa này thân phận cực kỳ đặc
thù mới có nghi thức nạp phi như thế, mục đích chỉ là chiêu an Trát Tạp vương
gia.
Liên Kiều lạnh lùng nghe Cát Cát bình luận, nàng khinh bỉ loại kết hôn chính
trị này, đồng thời cũng khinh bỉ chính mình cùng hắn có quan hệ hôn nhân. Mục Sa
Tu Hạ quả nhiên là không từ thủ đoạn, hắn vì dục vọng với quyền lực mà đem thiên
hạ bao gồm cả thê thiếp của mình cân nhắc xem có bao nhiêu giá trị lợi dụng, sau
đó mới cho đối phương địa vị cao hay thấp. Tuy rằng khinh bỉ, nhưng không thể
phủ nhận, chuyện này từ xưa đến nay tồn tại lâu rồi, xã hội hiện đại không có tệ
nạn này sao? Chẳng qua pháp luật hạn định chế độ một vợ một chồng, cho nên đàn
ông chỉ có thể chọn lựa người bạn đời có lợi nhất cho mình, phụ nữ cũng mở to
hai mắt để câu được một con cá to mập mạp. Nói trắng ra là lợi dụng lẫn nhau mà
thôi.
Nghi thức nạp phi, làm Thái tử chính phi nàng đây cũng phải tham dự. Cùng Mục
Sa Tu Hạ ngồi song song, nhận sự phủ phục của Vi Nhi công chúa. Mục Sa Tu Hạ
nhìn Vi Nhi công chúa tựa như nhìn người xa lạ, không có vui sướng không có yêu
thương, không có bất kì tình cảm dao động nào, hắn thật là một nam nhân lãnh
tình. Mặc dù là ở ngày đại hôn của mình, đối diện với thê tử sắp gả cho mình
cũng không thêm sắc thái nào khác.
Nhìn người quỳ trên mặt đất vẫn không được chí chỉ của Mục Sa Tu Hạ đang
trong thế khó xử quẫn bách, quỳ cũng không phải, đứng cũng không được, Liên Kiều
có chút ngồi không yên, cong khoé miệng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Công chúa xin đứng
lên.”
“Tạ ơn điện hạ, nương nương ân điển.” Tiểu mỹ nhân rốt cục có thể đứng
Ngày đại hôn nhưng Vi Nhi vẫn lấy tạo hình nhẹ nhàng, Liên Kiều bất giác sinh
ra hảo cảm hơn đối với nàng. Nữ tử này cũng thật bất phàm , phối với Mục Sa Tu
Hạ thì thật đáng tiếc. Trong lòng người nào đó nghĩ, thình lình bên người phóng
tới một đạo ánh mắt hàn ý sắc bén bức người, mờ mịt nghiêng đầu, lọt vào trong
tầm mắt chính là đôi con ngươi lãnh liệt mang theo một tia tức giận, híp mắt như
muốn đục trên người nàng hai lỗ.
Người này thật khó nắm bắt, không biết lại ở đằg kia sinh hờn dỗi gì, thiệt
là khó hầu hạ mà. Lười cùng hắn thừa lời, nghi thức chấm dứt, Liên Kiều trở về
tới tẩm cung của mình. Ảo tưởng tối hôm nay hẳn là có thể thoát khỏi dã thú nhu
cầu vô cùng vô tận kia đi, có người làm ấm giường cho hắn rồi. Không biết vì
sao, suy nghĩ này trong khoả