
oáng cảm thấy khôi
phục chút thể lực, trên người vẫn còn có chút toan đau, nhưng so với trước tốt
hơn chút.
Dùng xong cơm chiều, Liên Kiều đinh ra bên ngoài một chút, Y Mã cầm kiện áo
choàng khoác cho nàng, bây giờ đã là cuối mùa thu, tiếp qua vài ngày sẽ bắt
Cuối mùa thu đêm rất lạnh, trong không khí có mùi lá khô cùng cỏ khô. Đi bên
trong tường đỏ ngói vàng, lại tịch mịch giống như một linh hồn. Trong đêm tối,
khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Sa Tu Hạ, thân ảnh vĩ ngạn của hắn cứ lơ đãng xâm nhập
vào trong tâm trí nàng. Ngoài việc hắn lãnh khốc vô tình thì nam tử như hắn cũng
coi như là vĩ đại đi, mà hắn là trượng phu của nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý
dung nhập vào thời không kỳ dị này không, nàng đều không thể phủ nhận điểm
này.
Thở dài, nàng có chút cười tự giễu, có lẽ là đánh giá cao năng lực của mình,
có lẽ là rất chắc chắn định lực của mình, nơi đây là xã hội nam quyền, nàng
không có tư cách để nhìn xuống nam nhân, coi rẻ quyền lực. Người hiện đại thì
như thế nào, tư tưởng tiên tiến chính là chướng ngại vật, quan điểm bất đồng đưa
tới mối hoạ vô cùng, ý chí một người cũng không thể xoay chuyển càn khôn, một
người có sức mạnh ít đến đáng thương, ở nơi này, nàng chỉ có thể dựa vào hắn, vì
hắn là chồng nàng, đây không phải nhận mệnh mà là thức thời.
Trời đêm rét lạnh, tiếng côn trùng kêu vang đều nghe được rất rõ. Nhưng mà
bầu trời đêm yên tĩnh lại giống như truyền đến một chút âm thanh huyên náo, đây
là…
Y Mã nhu thuận giải đáp: “Nghe nói bởi vì thành chủ Trát Tạp Vương gia quy
hàng nên thái tử điện hả thiết yến khoản đãi.”
Gật gật đầu vẻ hiểu rõ, ra là chiêu hàng a.
“Nghe nói Trát Tạp vương gia này rất không đơn giản, chẳng những tay cầm
trọng binh, còn nắm giữ nhiều trọng thành Phiên quốc thật là tốt, nếu thái tử có
thể đem hắn chiêu an, Phiên quốc liền ngập nguy cơ.”
Ai thèm lo chuyện hắn chiêu an hay là chiêu hàng, đơn giản là vì tranh đoạt
địa bàn thôi, nàng không lòng dạ nào nghĩ đến. Khi trở về, bỗng nhiên từ đâu bay
tới tiếng ca, chầm chậm mà kéo dài, réo rắt ly hợp, tiếng ca quá đẹp khiến Liên
Kiều không khỏi hướng về.
“Đó là…”
Y Mã đúng lúc mà giải thích nghi hoặc của nàng: “A, đó là tiếng hát tiểu công
chúa của Trát Tạp vương gia, nghe đồn là tiếng ca của nàng có thể làm cho chim
nhạn thu cánh không bay về phía nam mà ở bên người nàng nghe nàng hát, cuối cùng
bị đông chết ở trong băng tuyết bao trùm thảo nguyên.”
Quả nhiên giống như tiếng trời, chân không tự chủ được đi về hướng phát ra âm
thanh, đến khi đứng trước lầu đài.
Đó là ban công của cung điện cao nhất bên trong thành, có bảy tầng, bốn phía
đều không có tường, mỗi một tầng đều có sáu trụ thô to chống đỡ. Cùng loại như
kiến trúc bảo tháp, trục tầng từ từ thu nhỏ lại, đứng ở tầng cao nhất đối mặt
với tinh nguyệt đầy trời mà cất tiếng hát vang chắc là công chúa. Bởi vì đứng
quá xa nên diện mạo công chúa nhìn mơ mơ hồ hồ, không biết dáng vẻ như thế nào,
nhưng loại khí chất phiêu dật như gió này có thể cảm thụ được rõ ràng.
“Nương nương, thỉnh quay về.” Vừa muốn bước lên bậc thang, hai gã binh lính ở
cửa liền ngăn cản nàng, “Điện hạ phân phó, thị nữ chờ ở đây không được đi
vào.”
A? Từ khi nào mà nàng lại biến thành thị nữ vậy? Thôi cũng được, chỉ là tò mò
muốn gặp nữ tử có tiếng ca duyên dáng kia thôi, chưa từng nghĩ tới phải tham dự
vào trong đó. Nếu không cho nàng đi lên, nàng cũng lười đi cao như vậy.
Xoay người rời đi, phía sau có người gọi nàng lại.
“Nương nương, xin dừng bước.” Quay đầu lại thấy Mạc Cổ Nhĩ đang từ trên lầu
xuống, đi đến trước mặt nàng, khom người nói: “Điện hạ thỉnh nương nương lên lầu
cùng dùng bữa tối.”
Nàng cười nhạt, lúc thì nói nàng là thị nữ, lúc lại muốn nàng đi lên cùng
nhau ăn cơm chiều, người này quả nhiên thay đổi thất thường, lạnh nhạt cúi mặt,
Liên Kiều không để cho hắn có được vẻ mặt hoà nhã: “Ta đã ăn cơm rồi.”
Mạc Cổ Nhĩ vẫn không đổi sắc mắt, ôm quyền khom người: “Nương nương.”
Lạnh lùng nhìn động tác Mạc Cổ Nhĩ, Liên Kiều có chút buồn bực, mình cần gì
mà cùng một thị vệ tranh chấp, bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi,
sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Thở dài, hướng chân đi lên lầu.
Chương 29: Công chúa [2'>
Leo lên tới tầng bảy, Liên Kiều đã có chút suyễn, trong lòng mắng thầm ‘không
có việc gì lên cao như vậy làm gì chứ? Ăn một bữa cơm, nghe hát thôi mà phải gây
mệt nhọc cho mình như vậy.’
Trên lầu ngoại trừ thủ vệ bên ngoài cũng chỉ có ba người Mục Sa Tu Hạ, Trát
Tạp Vương gia cùng Vi Nhi công chúa.
Thấy nàng đi lên, đáy mắt Mục Sa Tu Hạ hiện lên một tầng mặc sắc* (*: tối
đen), tuy rằng hắn đang cười nhưng nàng lại không nhìn ra tình tự gì trong mắt
hắn.
“Ái phi, lại đây tham kiến Trát Tạp Vương gia.” Hắn vẫn chưa đứng dậy, thản
nhiên chỉ về hướng nam tử trung niên ngồi đối diện.
Liên Kiều duyên dáng khuỵ gối h
nh lễ: “Vương gia”
Trát Tạp Vương gia đứng dậy xa xa khiêm tốn nâng nàng lên, Liên Kiều ngẩng
đầu, nhìn thẳng hắn. Nam tử này sắc mặt xanh xao, trên mặt không có chút râu, bộ
dạng có chút ngay thẳng mà phù