
nhìn ra được nàng, lại kích thích hắn càng muốn thâm nhập tìm
kiếm.
Hắn và Liên Kiều gặp nhau là chuyện tốt đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời
này, rất may không có bỏ lỡ nàng, thật nguy hiểm !
Nắm cả eo nhỏ của nàng từ từ đi về hướng tẩm cung , đi qua một tòa Thiên
Điện, Liên Kiều dừng chân, đưa mắt nhìn, rơi vào trầm tư.
Mục Sa Tu Hạ không hiểu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Nàng bất động không nói, vẫn cứ như vậy trầm ngâm nhìn tòa thiên điện có vẻ
loang lổ, ánh mắt có chút mê mang.
Mục Sa Tu Hạ nóng nảy, lo lắng nói: "Liên nhi, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào
không thoải mái sao?"
Liên Kiều không để ý tới hắn, ngược lại đột nhiên có vẻ lớn tiếng hỏi hắn:
"Ban đầu tại sao ở chỗ này muốn nàng ấy?"
Mục Sa Tu Hạ nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng .
Liên Kiều thở dài rốt cuộc đưa mắt nhìn lên trên mặt hắn, không khỏi tiếc
nuối nói: "Tại sao lại đối xử như vậy với Tô Lạp? Nàng ấy cũng chỉ là một cô gái
nhỏ không hiểu chuyện, chịu sự đả kích lớn như vậy, vì sao phải đối đãi với nàng
ấy như vậy? Muốn nàng ấy, lại không hiểu được mà chăm sóc nàng ấy. chàng biết
không? Mặc dù như chàng vậy đợi nàng, nàng vẫn không thể yêu chàng, đối với nàng
ấy như thế là không công bằng, không bằng ban đầu đem mọi chuyện chấm dứt với
nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng sẽ không phải sống khổ như vậy."
Con mắt sắc bén của hắn trầm xuống, tay ôm trên eo nàng nắm thật chặt, mím
môi không nói, vẻ mặt tối tăm. Nàng rốt cuộc cũng đã lên tiếng hỏi, nhưng hắn
lại không muốn nói cho nàng biết , nhưng cuối cùng không dối gạt được, nói cho
nàng biết sự thật , liệu nàng sẽ coi thường hắn? Nam nhân lợi dụng thân thể nữ
nhân có quá hèn hạ hay không? Chỉ là hoàng quyền tranh giành là phải dùng mọi
thủ đoạn, ban đầu chính hắn ở chỗ này là loại người nguội lạnh vô tình, phàm để
đạt được mục đích nắm quyền, không có tâm nam nhân, thì sao bận tâm đến cảm nhận
của người khác ? Hiện tại cũng vậy trừ nàng ra đối với nữ nhân khác hắn cũng
không chút cảm giác nào. Hèn hạ cũng tốt, xấu xa cũng được, chỉ cần có thể đạt
tới mục đích, hắn chính là người thắng.
"Nàng thật muốn biết?" giọng nói của hắn nghe có chút khô khốc.
"Chàng có nói cho thiếp biết không?" Nàng yên lặng nhìn hắn, "Nếu như không
muốn nói coi như thôi, thiếp không muốn nghe lời nói dối."
Muốn biết một ngày nào đó nàng sẽ biết, không bằng chính miệng nói cho nàng
biết. Hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc chậm rãi nói ngọn nguồn chuyện đã xảy ra :
"Lúc ấy khi tiêu diệt ngạc lỗ tộc ta đã thám thính được một tin tức, công chúa
nước Khánh Liễn Đại gả cho tộc trưởng Ngạc Lỗ tộc. Nhưng lục soát khắp trong
thôn Ngạc Lỗ tộc cũng không có phát hiện ra vị trí mắt Phượng Hoàng, mặc dù lấy
cái chết ra uy hiếp, Đạt Cách Lỗ vẫn không chịu nói một tiếng. Cuối cùng ta giết
hắn, vả lại trói vợ và con gái hắn ta về, muốn do thám tin tức từ trong miệng
các nàng ấy. Bởi vì ta biết, trên ngự công chúa nước Khánh Liễn có một vết bớt
hình đóa hoa mai màu đỏ thắm . . . . . ."
"Hoá ra là như vậy !" Liên Kiều chợt hiểu nhỏ giọng hô, chợt nhớ tới lúc đầu
khi cùng Tô Lạp tắm từng thấy qua trên lồng ngực nàng vết hình hoa mai còn cười
nhạo nàng số mệnh đào hoa, bởi vì hoa đào và hoa mai dáng dấp không khác biệt
lắm, chỉ là kích thước lớn nhỏ không giống mà thôi. Không ngờ Mục Sa Tu Hạ hẳn
là vì vậy nguyên nhân mới dùng thủ đoạn ác độc, nhưng không đúng nha!
Ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu nói: " không phải chàng từng nói là qua Đại
công chúa nước Khánh Liễn lớn hơn chàng mười mấy, hai mươi tuổi , làm sao có thể
sẽ là Tô Lạp chứ? Khi đó nàng ấy mới mười lăm tuổi mà!"
"Chính là bởi vì nguyên nhân đó ta mới dùng đến hạ sách này, nếu như bản thân
nàng ấy không phải là Đại công chúa nước, như vậy rất có thể là chính là nữ nhi
của công chúa, bởi vì này đóa bớt là công chúa Khánh Liễn tương truyền qua các
thời đại."
Liên Kiều khó có thể tin nói: "Nói như vậy, Đằng Triệt mới đúng. . . . .
."
Thấy Mục Sa Tu Hạ gật đầu, nàng mới tỉnh hồn lại, thật không nghĩ tới lại là
Đằng Triệt người hay nói chuyện nhỏ nhẹ , cả người đầy vết sẹo đã từng là một vị
công chúa, một cô gái từng sống trong vinh hoa phú quý như vậy, thế nhưng chịu
nhục đến mức này, nàng không thể không bội phục, giờ phút này nàng cảm thấy kính
nể đối với nàng Đằng Triệt.
"Đáng tiếc, nàng ấy điên rồi. Thứ chàng muốn vẫn là không lấy được." Liên
Kiều buồn bã nói, thay Mục Sa Tu Hạ tiếc hận, cảm thấy bi ai và không đáng giá
giùm hai mẹ con Đằng Triệt.
Thế nhưng không ngờ hắn lại nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Chưa chắc!"
Nàng nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn đang có ý gì, là Đằng Triệt chưa chắc
điên khùng,chưa chắc hắn không tìm được mắt Phượng Hoàng? Hoặc là cả hai ? Chỉ
là, nàng đã không muốn biết thêm, chuyện kế tiếp nàng đã không còn hứng thú muốn
biết, chuyện phiền lòng đó là thuộc về Mục Sa Tu Hạ, không phải là chuyện nàng
muốn quản, cũng không phải là chuyện nàng có thể quản , nàng từ trước đến giờ
đều rất thức thời.
Thở dài, mặc dù biết chân tướng nhưng vẫn có chút buồn bực, nhưng ít ra
chuyện này để