
cho nàng an tâm không ít, Mục Sa Tu Hạ không đến mức là loại háo
sắc thấy nữ nhân liền thượng, đây mới là chuyện nàng để ý, ha ha.
"Hồi cung nghỉ ngơi đi!" Hắn đề nghị, ngồi xe ngựa lâu như vậy, bỗng một bóng
trắng nho không trung rơi thẳng xuống khoảng đất trống phía trước. Định thần
nhìn lại, là một con chim bồ câu trắng.
"Tối nay có đồ ngon để ăn rồi." Mục Sa Tu Hạ mỉm cười.
"Không thể!" Liên Kiều hơi bị nổi đóa, ở trong sa mạc có thể thấy chim bồ câu
bay lượn nhất định là đã nhịn đói nhịn khát, chú chim bồ câu này có sự chịu đựng
thật mạnh mẽ, người mắt trắng này ra thản nhiên chỉ muốn bắt nó ăn vào bụng,
đúng là phí của trời.
"Thiếp muốn bắt nó để nuôi chơi, Hạ, chàng giúp ta bắt được nó có được hay
không?"
Lời nói của Liên Kiều còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ, lệnh của vua có thể
không để ý tới, nhưng lời của lão bà tuyệt không thể không nghe. Nhanh như tia
chớp lên trước lấn người tới, mắt thấy đã có thể bắt được, con chim bồ câu này
cũng rất nhạy cảm, thấy nguy hiểm đã lập tức cất cánh. Mục Sa Tu Hạ cũng nhanh
chóng vọt người lên, trên không trung hai chân đạp lẫn nhau , tung người tạo ra
một đường Thê Vân Tung hoàn hảo, đưa tay chụp tới, liền đem nó bắt được trong
tay.
Liên Kiều ở dưới mặt đất không ngừng vỗ tay, không nhịn được bật thốt lên:
"Lão công thật là giỏi!"
Mục Sa Tu Hạ phi thân trở lại trước mặt nàng, đem chim bồ câu giao vào trong
tay nàng, nhàn nhạt nói ra một câu: "Ta đâu có già! Không được kêu lão công với
ta!" Rồi sau đó xoay người rời đi.
Ách, Thái Tử Gia tức giận! Người này thật không có tình thú!
Lại thở dài, Liên Kiều bất đắc dĩ vuốt ve đầu chim bồ câu, nhẹ giọng nói:
"Ai, ai bảo ngươi không ngoan, đang thật tốt tại sao phải bay đi ? Nhìn thấy
chưa, suýt chút nữa là chết rồi!”
Lầm bầm lầu bầu Liên Kiều không có phát hiện đang đi về phía trước, khóe
miệng của Mục Sa Tu Hạ khẽ co quắp, ẩn ẩn trên trán có gân xanh hiện lên. Ai, là
người thông minh có cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ sót, làm sao lại quên mất
chồng nàng có một đôi tai còn nhạy bén hơn cả tai thỏ? Đã gây họa rồi!
Đi Tìm một cái lồng lớn, trước tiên đem chim bồ câu nuôi tạm ở bên trong, chờ
sau khi hồi kinh sẽ làm thêm cho nó 1 cái tổ bằng trúc thật tốt. Đem tất cả lo
liệu xong, nàng mới trở về đến tẩm cung, phát hiện Mục Sa Tu Hạ không có ở trong
cung. Khẳng định hắn lại đi xử lý chuyện lớn của quốc gia.
Lười phải chạy đi tắm Ôn Tuyền xa, bởi vì nàng phát hiện phía sau tẩm cung có
một hồ ôn tuyền thật lớn để tắm.
Quả thật tựa như cả hồ bơi, Tu Hạ này cũng quá biết hưởng thụ đi! Không
thích vàng bạc, không thích xa hoa, lại rất biết cách hưởng thụ, để cuộc sống
của mình trôi qua một cách thoải mái, vừa lòng! Vãn còn được một phẩm chất tốt,
khen ngợi!
Cởi hết áo, từ từ đi vào trong ao,nước trong ao ấm áp lướt qua lưng bàn chân,
đầu gối, eo nhỏ nhắn, cho đến khi bao vây toàn thân, chỉ lộ hai lỗ mũi nhỏ nhắn
ra bên ngoài hít thở, từng cái lỗ chân lông cũng giãn ra hết cỡ, tham lam hấp
thu tinh hoa của Ôn Tuyền , thật là thoải mái!
Trong phòng tắm nhàn nhạt ánh sáng huỳnh quang phát ra của dạ Minh Châu trong
đêm, xa hoa mà không phô trương. Gió đêm lùa theo từng manh rèm cửa, thổi phần
phật, lưu lại một không khí mát mẻ, như vậy khiến ban đêm thật tốt đẹp, dựa lưng
vào trên vách hồ tắm, cơn buồn ngủ nặng nề đánh tới, Liên Kiều mệt rã rời hai
mắt nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu,trong mông lung , hơi thở ấm áp phảng phất ở trên mặt
của nàng, trên cánh môi truyền tới áp lực dịu dàng nhưng lại bá đạo, đôimôi anh
đào bị lấp kín, bởi vì không cách nào lấy được không khí mà hé mở, một đầu lưỡi
linh xảo trơn trợt càn rỡ xuyên qua kẽ răng tiến quân thần tốc, lấy phương thức
cứng rắn quét qua trên đôi môi nhạy cảm của nàng, nâng cái lưỡi thơm ngát của
nàng lên, quấn lấy, lôi kéo, không ngừng mút vào, gần gũi mỗi một tấc vuông bên
trong chiếc miệng ngọt ngào.
Sức lực mút hôn làm đau đôi môi mền mại của nàng, hai tay vô lực muốn đẩy
lồng ngực trần trụi đang dè dính vào trên người, dưới lòng bàn tay nàng là da
thịt nóng bỏng, kích thích bản năng khiến nàng mở mắt, cặp mắt trong cơn buồn
ngủ mông lung chống lại chính là một đôi mắt màu xanh dương bất mãn và…tình dục
, ánh mắt này quá quen thuộc, cũng quá tỉ mỉ. Bỗng nhiên tỉnh lại, cơn buồn ngủ
cũng bay mất.
"Hạ!" Nàng nhỏ giọng hô không nhớ rằng hắn còn đang trong miệng nàng, không
biết là do nụ hôn của hắn quá bá đạo, hay là nước Ôn Tuyền nước quá ấm áp, lúc
này cả người nàng vô lực, mềm mại chỉ có thể dựa trên người của hắn, nếu như tay
ngang hông mà buông lỏng, sợ là nàng sẽ trượt vào trong hồ .
Nụ hôn làm nàng ý loạn tình mê, Mục Sa Tu Hạ thở hổn hển dọc theo cổ mềm mại
của nàng gặm cắn, mút liếm qua vàng tai khéo léo mượt mà đầy đặn, một đường
xuống phía dưới đến xương quai xanh khiêu gợi, trong cổ họng không nhịn được
phát ra âm thanh than nhẹ, cảm giác thật tuyệt vời khiến thân thể nàng mất hồn
không dứt.
Lưu luyến lướt qua làn da thịt trắng mịn trước ngực, hắn rốt cuộc