
n đầu tiên kêu tên của nàng, "Đừng bướng bỉnh như vậy, lùi
một bước, nàng có thể nhìn thấy xa hơn!"
Thôi đi, nàng chê cười, hắn đang khuyên nàng sao? Tốt thế sao! Lùi một bước?
Có thể nhìn thấy xa hơn? Hắn hi vọng nàng có thể nhìn thấy cái gì? Buồn
cười!
"Rơi vào tuyệt cảnh, còn nói gì lùi một bước, cho dù lui mười bước thì có thể
lui đến chỗ nào?" Nàng giọng mang vẻ giễu cợt, cười nói với hắn thật nhẹ
nhàng.
Long Tiêu nắm vai của nàng, vội vã xoay nàng đối mặt với hắn, bình tĩnh nói:
"Nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, tùy thời tùy chỗ cũng có thể rời đi, không ai
ngăn ngươi cả, chỉ là ngươi nhốt tim của mình lại, không ai có thể tiến
vào!"
Liên Kiều kinh ngạc nhìn nhìn hắn, có chút nghi ngờ, có chút bàng hoàng, lời
của hắn là có ý gì?
Bất lực trong đáy mắt nàng làm cho hắn thương tiếc vạn phần, tâm vì nàng mềm
nhũn ra. Một tay kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt, vùi mặt vào hõm vai nàng,
tham lam ngửi hương thơm đặc biệt của nàng, nàng để cho hắn khát khao như thế,
lại cách hắn xa xôi như thế, đến tột cùng nên làm gì với nàng bây giờ?
Thân thể của nàng trong nháy mắt cứng ngắc, chợt hiểu tấm lòng của Long Tiêu,
thì ra là, thì ra hắn cũng thế. . . . . . Ra sức muốn tránh khỏi ngực của hắn,
thế nhưng hắn lại ôm càng chặt, cơ hồ phải nàng hòa vào lồng ngực của mình, thở
không thông, nàng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kích thích giác quan của
hắn, định ôm nàng ngồi trên đùi, sau đó bá đạo hôn nàng, một tay giữ chặt gáy
nàng, làm cho nàng dán lấy hắn càng gần, một tay ghìm chặt eo nhỏ của nàng,
không để cho nàng né tránh.
Liên Kiều kinh sợ, bỗng nhiên cảm nhận được bắp đùi chạm vào một vật nóng rực
mà cứng rắn, cứng đờ, không dám tiếp tục giãy giụa, trong lòng lại rõ ràng, ở
dưới long bào là cái gì. Mà một nữ nhân ở trong ngực một nam nhân tâm tình đang
kích động, lộn xộn sẽ đưa tới hậu quả như thế nào, nàng sẽ không ngây ngốc mặc
cho nam nhân này ăn mình sạch sành sanh mà không biết.
Hắn hôn nàng đến hô hấp không bình thường, cũng làm cho mình sa vào cái hôn
này, nhưng cuối cùng vẫn buông nàng ra, hắn còn không đến mức ấm đầu muốn nàng ở
đây, đây là Thiên Lao a!
Đặt cằm trên đỉnh đầu nàng bình phục lại hô hấp, thật lâu mới nói: "Ngày mai,
trẫm liền đón nàng ra khỏi Thiên Lao!"
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ an trí nàng thế nào, nàng không danh không phận khó
có thể vào ở hậu cung, càng không yên lòng an trí nàng ngoài cung, nàng phải
sống ở nơi mắt hắn có thể nhìn thấy.
Sau khi Long Tiêu đi, Liên Kiều vô lực xụi lơ ở trên giường, nhìn sao trời
ngoài cửa sổ, im lặng, lại có một hàng lệ dính vào hai bên tóc mai. Bất đắc dĩ
lại vô lực, quay đầu lại nàng vẫn không thoát khỏi số mệnh mặc cho người định
đoạt, sinh ở xã hội như vậy, nữ nhân chính là người yếu, không quyền không thế,
đến tự bảo vệ cũng khó khăn, người nàng yêu ruồng bỏ nàng, người nàng không yêu
giam cầm nàng, ở dưới trời xanh này, được tự do hô hấp là xa xỉ.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngục trưởng cẩn thận gọi Liên Kiều, ngày hôm qua hoàng
thượng đối với nữ nhân rõ ràng rất để ý, làm ngục trưởng nhiều năm như vậy, nếu
như ngay cả điểm này cũng nhìn không ra thì mắt đúng là mù rồi. Không phải sao,
trời vừa sáng cho gọi thả người, hắn dám chậm trễ sao?
Liên Kiều vẫn còn ở mơ mơ màng màng ngủ, tối hôm qua cho đến đêm khuya vẫn
chưa ngủ, chuyện rối rắm trong lòng quá nhiều, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới
mệt mỏi vô cùng mà ngủ. Tiếng gọi bên tai thật đáng ghét, nàng vừa mới ngủ được
đó, không thể để cho nàng ngủ nhiều một lát sao?
Phất tay một cái, Liên Kiều lật người ngủ tiếp, ngục trưởng không có biện
pháp, chỉ có thể ngoắc hai ngục tốt mang nàng đi ra ngoài. Bên ngoài Thiên Lao
có một cỗ kiệu tinh xảo, cẩn thận bỏ Liên Kiều vào bên trong kiệu, ngục trưởng
đầu đã đầy mồ hôi, hơi gật đầu với kiệu phu, bốn kiệu phu vững vàng nâng kiệu
lên rời đi.
Liên Kiều mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngủ ở một gian phòng vô cùng hoa
mỹ, phía dưới là giường cao gối mềm. Chớp mắt đứng dậy, nàng theo bản năng cúi
đầu, phát hiện y phục mình từ trong ra ngoài cũng bị thay đổi.
Này. . . . . .
Đang suy tư, cửa phòng mở ra, một đôi phu thê mặc cẩm y hoa phục từ ngoài
phòng đi vào, cười khanh khách đến bên giường của nàng. Đôi phu thê ước chừng
hơn bốn mươi này, mặt mũi hiền lành, rất phong phạm của người hiền lành.
Vị phu nhân kia ngồi bên mép giường Liên Kiều, lão gia đứng một đầu khác của
giường, từ ái nhìn nàng. Liên Kiều bị hai người kia nhìn có chút lạnh lẽo, không
biết bọn họ đến tột cùng là người nào, muốn làm gì, thế nào nàng ngủ một giấc,
ngay cả trời thay đổi.
"Ngọc nhi, con tỉnh rồi! Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì thì nói với mẹ!"
Phu nhân lên tiếng.
Liên Kiều nghe được trong đầu luẩn quẩn, nàng rốt cuộc đang nói cái gì? Nàng
căn bản không biết họ, tại sao gọi nàng là Ngọc nhi, lại thành mẹ ruột của
nàng?
"Ngọc nhi, bệnh của con khiến cha mẹ cũng dọa sợ, con có biết con đã ngủ bao
lâu không? Suốt cả bảy ngày bảy đêm, làm mẹ tóc bạc mất mấy sợi! Đại phu đều nói
con không thể cứu, chỉ có thể xem