
ế
không phải là đôi tay nàng nguyện ý nắm.
Không nhìn thấy kháng cự của nàng, hắn trực tiếp cầm lấy tay mềm của nàng, nụ
cười trong đáy mắt sâu hơn, mềm mại không xương giống như ảo tưởng hắn đã thấy
vô số lần.
Lực trên tay hắn tăng thêm, ép buộc nàng ra khỏi kiệu, đột nhiên cúi người
dịu dàng nói ở bên tai nàng: "Từ hôm nay, nàng chính là Ngọc phi của trẫm!"
Mắt phượng lạnh lẽo, Long Tiêu ngay sau đó lạnh giọng hạ lệnh: " Ngọc phi của
trẫm, các ngươi đều phải hầu hạ, ai chậm trễ, ai lắm mồm, trẫm sẽ không dễ dãi
đâu!"
T người quỳ xuống: "Ngọc phi nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Long Tiêu hài lòng nhìn người quỳ đầy đất, tâm tình vô cùng tốt ôm cái eo nhỏ
nhắn của Liên Kiều, dẫn nàng xoay người, chỉ vào tòa cung điện lộng lẫy xa hoa
trước mặt nói: "Nơi này vốn là Sướng Xuân uyển, hôm nay đổi thành Ngọc Kiều
điện, ban cho Ngọc phi!"
Liên Kiều căn bản không có lòng xem xét, một lòng chỉ đang nghĩ nên thoát
khỏi nam nhân trước mắt thế nào.
Khẽ mỉm cười, hắn điểm nhẹ lên chóp mũi nàng, nàng cả kinh, đôi mắt hốt hoảng
ngẩng lên nhìn lại hắn.
"Ngọc phi, nàng lại mất hồn rồi...!" Hắn nhỏ giọng trách cứ, lại có thể cảm
nhận được cưng chiều trong giọng nói của hắn.
Nàng không chút phản ứng đúng như hắn suy nghĩ và dự đoán, cũng không tức
giận, hắn có thể tạm thời bỏ qua nàng, cái mà hắn có nhiều nhất chính là thời
gian để cùng nàng chơi loại trò mèo vờn chuột này, nàng trốn không thoát hắn,
hắn vì nàng mà bày ra võng tình dày đặc.
"Ngọc phi cũng mệt mỏi rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút, buổi tối trẫm trở
lại thăm nàng!" Nói xong lại hôn vào trán nàng một cái.
Buông nàng ra, mỉm cười, tự nhiên rời đi, thân ảnh tiêu dao khí thế tung
hoành, đó là Đế Vương kiêu ngạo.
Sau khi Long Tiêu đi, những thái giám cung nữ kia quả nhiên rất cẩn thận, vây
quanh nàng không ngừng hỏi han ân cần, điểm tâm, đồ ăn truyền lại rút, rút lại
truyền. Gắng làm cho nàng vui mừng, hài lòng, dù sao hoàng thượng rất coi trọng
vị quý phi nương nương này, muốn chậm trễ, đó là muốn rơi đầu.
Mọi người thấy Liên Kiều ngủ, không dám quấy rầy, mấy cung nữ phục vụ canh
giữ ở bên giường, những người khác ai làm việc người ấy.
Một giấc này, nàng ngủ đến mức trời đất mù mịt, rối rắm, kinh sợ, đau lòng,
lo sợ nghi hoặc mấy ngày liên tiếp làm cho nàng không được ngủ ngon. Hôm nay,
mặc dù vào hang cọp, nhưng, không trốn được, chắc chắn có quyết tâm, nàng lại
được ngủ rất an ổn. Vẫn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn mặt trăng lên, Long Tiêu
đi tới tẩm cung của nàng mà vẫn chưa tỉnh.
"Các ngươi nói nương nương từ khi trẫm rời đi liền đi ngủ, cho tới bây giờ
vẫn chưa tỉnh sao?" Đôi mắt phượng ánh sáng lung linh, lại thoáng qua tia lạnh
lẽo.
"Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương thật đã ngủ say đến bây giờ cũng chưa tỉnh
lại!" Hai tiểu cung nữ bẩm báo chi tiết.
Ánh sáng lạnh chợt lóe, hắn hời hợt nói: "Người đâu, đem hai nô tỳ này lôi ra
đánh 50 đại bản!"
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng a! Hoàng thượng tha mạng. . . .
. ." Hai tiểu cung nữ bị sợ đến xụi lơ trên mặt đất, không biết vì sao sao đột
nhiên lại gặp tai vạ, 50 đại bản? Đánh xong làm gì còn mạng sống nữa chứ!
Nhíu mày một chút, thái giám ngoài cửa ba chân bốn cẳng kéo hai cung nữ ra
ngoài, trước khi đóng cửa lại nghe thấy Hoàng đế lạnh lùng nói : "Chuyện của
Ngọc phi chính là chuyện của trẫm, có bất kỳ chuyện gì đều phải bẩm báo với
trẫm, tất cả đều phải nhớ kỹ cho trẫm!"
Xoay chuyển ánh mắt, nhìn dung nhan tuyệt sắc ngủ trên giường, vẻ lạnh lẽo
trên mặt thoáng chốc trở nên mềm mại, tinh quang trong mắt cũng không sắc bén
tràn ngập tình ý ngưng đọng lại vẻ xinh đẹp của nàng.
" Ngọc phi của trẫm ——" hắn thở dài than nhẹ, hài lòng nhìn nàng ngủ ở hoàng
cung của hắn, sống ở nơi hắn an bài cho nàng.
Khóe môi khẽ cong, không khỏi hồi tưởng lại những việc đã trải qua. Lần đầu
gặp nhau ở y quán, nàng lạnh nhạt mà xa cách, gặp nhau lần thứ hai ở hoàng cung
Cách Tát, nàng nhìn thấu nhưng lại lãnh đạm, gặp nhau lần nữa ở Đại Lương, nàng
lòng dạ ác độc cay độc! Từng nét của nàng đều mãnh liệt hấp dẫn hắn nhưu thế,
hắn không cách nào kháng cự, vô lực thoát khỏi. Tựa như nghiện thuốc phiện, dạ,
nàng sẽ làm mình nghiện! Tựa như đổng để, biết rõ nàng là trí mạng, vẫn như cũ
như thiêu thân lao đầu vào lửa!
Hôm nay, hắn đối với nàng vẫn như thế. Mặc dù Thái hậu hạ lệnh phải giết, thế
nhưng hắn lại chỉ muốn giết Mục Sa Tu Hạ, gã nam nhân dám chiếm lấy tâm của
nàng, nhưng chưa từng muốn thương tổn nàng chút nào. Nàng là người đầu tiên,
cũng là nữ nhân duy nhất để cho hắn động lòng. Hắn sẽ không bỏ qua nàng!
Từ từ bước thong thả tới bên giường, ngồi bên mép giường, đưa tay nâng lấy
bàn tay mềm của nàng, ghé vào khẽ hôn bên môi. Thật tốt! Có thể bình thản ở cùng
với nàng như vậy thật sự là quá tốt, đây là cảnh hắn ảo tưởng bao nhiêu lần, rốt
cuộc đã được thực hiện, nàng cuối cùng sẽ thuộc về hắn, tựa như đế vị của hắn,
đến cuối cùng vẫn là hắn.
Hai nô tỳ kia thật sự đáng ghét, không đến thông báo, lại để cho hắn bỏ lỡ
thời khắc thưởn