
g thức dung nhan lúc nàng, đáng chết!
"Ừ ——" nàng ưm một tiếng. Long Tiêu cho là nàng tỉnh, trầm ngâm nhìn kỹ, phát
hiện nàng đạp chăn lại ngủ mất, cười khẽ, thì ra là nàng ngủ thiếp đi, lại cũng
có một mặt ngây thơ như vậy, thật đáng yêu!
Không nhịn được cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi nàng, đưa đầu lưỡi ra tỉ mỉ
lướt qua hình môi của nàng, xúc cảm mềm mại của nàng làm cho cổ họng hắn căng
lên, bụng dưới một hồi nóng ran, xương sống hoàn toàn trào lên cảm giác tê dại,
làm hắn than nhẹ ra tiếng.
Vốn định lướt qua liền ngừng lại, không muốn quấy rầy nàng ngủ ngon, lại lần
nữa chiếm đoạt ngọt ngào của nàng, hôn từ từ sâu hơn, môi nàng thật ngọt, thật
thơm ngọt!
Bị hôn không cách nào hô hấp, Liên Kiều không tự chủ khẽ mở môi anh đào ra,
lại làm cho một cái lưỡi to tiến vào, dây dưa lấy nàng.
Ghét loại cảm giác bị xâm phạm này, đó không phải là mùi vị của hắn, nàng cự
tuyệt tiếp nhận! Nhíu đôi mày thanh tú, nàng đưa tay chống lại lồng ngực của
Long Tiêu, kháng cự xâm nhập của hắn. Từ từ mờ mịt mở mắt, nàng nhìn thấy đôi
mắt tràn đầy tình dục của hắn.
Kinh sợ. Cắn một cái, nàng nếm được vị ngai ngái, nhưng vẫn không được buông
ra, hắn như cũ Cuồng Bá mút lấy lưỡi của nàng, mặc dù tia máu chảy xuống khóe
miệng hắn.
Nàng sợ, điên cuồng trong đáy mắt nam nhân này làm cho nàng sợ! Thật sự sợ
hãi, nàng rõ ràng không muốn thỏa hiệp.
Rốt cuộc hắn dần dần thả môi nàng ra, liên tục hôn vào các nơi khác ở cổ
nàng, chịu đựng cảm giác cực kì nhục nhã, nàng lạnh lùng nói: "Buông ta ra!"
Hắn không chút cử động, đã bắt đầu cởi nàng áo, "Xoẹt —— nàng nghe được tiếng
quần áo bị xé rách.
"Cắn không đứt lưỡi của ngươi, ít nhất ta có thể cắn đứt lưỡi của ta!" Đè nén
sợ hãi trong lòng, nàng cố giữ vững tỉnh táo nói.
Đầu ở trước ngực nàng rốt cuộc cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu, thở hổn hển nhìn
nàng, dục vọng trong đáy mắt rõ ràng chưa được thỏa mãn. Chỉ là lời của nàng làm
cho hắn dừng lại, bởi vì, hắn biết nàng nói được làm được.
Nhếch miệng, dục vọng trong đôi mắt hắn, nụ cười bên môi, máu tươi phun đầy
khóe miệng, tạo thành bộ dạng vô cùng tà tứ, máu tanh lại khiến hắn hấp dẫn trí
mạng.
"Ngọc phi, đừng giãy giụa vô vị nữa! Nàng là của trẫm, vĩnh viễn đều là của
trẫm, cả đời này ngươi cũng trốn không thoát!"
"Ta không yêu ngươi, ở trong lòng ta ngươi không đáng giá một đồng, Đế Vương
thì như thế nào, đối với ta, ngươi không hơn một đôi dép cũ!" Nàng lạnh nhạt
nói.
Trong nháy mắt hắn tức giận, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cơn giận rất nhanh
bình thường trở lại, hắn biết nàng đang kích động hắn, nàng cố ý. Nữ nhân này
quá biết tính toán, phóng túng không phải là đối thủ của nàng, chỉ có hắn mới đủ
kiên nhẫn cùng lực lượng thuần phục nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ hạ đầu cao
ngạo, tình ý liên tục rúc vào ngực hắn, van xin hắn nhiệt tình.
Đêm nay, hắn không đụng tới nàng, ôm nàng ngủ, cho đến khi bình minh!
Chương 60: vả miệng
"Điện hạ, hắn là quốc chủ Phiên quốc, không giết được!"
"Điện hạ, một khi quốc chủ bị giết, tất sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân
chúng ....! Cầu xin Điện hạ nghĩ lại!"
"Cút ——"đôi mắt xinh đẹp màu xanh dương giờ phút này lóe lên ánh sáng khát
máu.
Phó tướng đồng loạt đưa mắt nhìn nhau một cái, biết chủ nhân của bọn hắn đã
mất đi lý tính, cùng hắn giảng đạo lý căn bản là uổng phí hơi sức, không làm
được còn bị rơi đầu .
Huyết thị vệ Mạc Cổ Nhĩ cũng không nhìn nổi, thái tử điện hạ điên rồi, hắn cơ
hồ có thể xác nhận sự thật này. Từ giây phút thái tử phi tự vẫn trước mặt hắn,
thái tử thật ra đã không phải thái tử rồi.
Tự mình thẩm vấn tất cả các đại thần của Phiên Quốc, sau đó định bọn họ tử
tội, tội danh là Phiên quốc quốc sư bắt cóc thái tử phi, Phiên quốc quần thần
tất cả đều bị liên luỵ, từ trên xuống dưới không ai thoát khỏi. Sau đó hắn nhốt
bọn họ ở trong ngục giam, mỗi ngày từ sáng đến tối đều hành hình, giết người,
giết người, rồi lại hành hình!
Sau đó hắn lại phát tiết tức giận trên người Đức Trạch công chúa mới sắc lập
sườn phi, định tội mê hoặc quân, một chén canh hoa hồng, khiến cả đời vô sinh,
thậm chí không cho phép thái y chẩn mạch xem nàng thụ thai hay không, nếu nữ
nhân hắn yêu không cách nào mang thai con cháu cho hắn, hắn cũng không c những
nữ nhân khác mang thai cho hắn. Dùng hình pháp tàn nhẫn nhất với một nữ nhân
biểu hiện hận ý của hắn, người người nhìn thấy đều lạnh run cả người, đây đã
không phải là sợ, mà là một loại sợ hãi khắc sâu.
Cuối cùng hắn cũng hành hạ quốc chủ Phiên quốc đến không còn hình người, định
tội khác là Vô Đạo, Lạc Đan bị sợ đến mức chỉ còn thiếu tè ra quần, dung nhan
được bảo dưỡng trong một đêm già nua, nhìn qua lão nhân thất tuần. (70 tuổi)
Thấy mọi người kinh hãi không dứt, thế mới biết một mặt ăn thịt người, uống máu
người của hắn.
Lạc Đan cho là Mục Sa Tu Hạ bởi vì ông ta yêu cầu hắn cưới con gái của ông
ta, cũng để con gái của ông ta thụ thai mới đem tặng gan Thanh Long mà sinh khí.
Vì cầu mạng sống, liền tranh thủ dâng gan Thanh Long lên, nhưng Mục Sa Tu Hạ dù
đã lấy được lại chẳng nh