80s toys - Atari. I still have
Y Nữ Xuân Thu

Y Nữ Xuân Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327572

Bình chọn: 9.5.00/10/757 lượt.

ỉ dụ truy nã?"

Đô Úy trừng mắt, cao giọng nói: "Vương pháp!" Ngay sau đó lập tức sải bước ra

khỏi Mai viên, quan binh sau lưng cũng ngay sau đó lui mất, Trần Tiếu Bắc trơ

mắt nhìn Liên Kiều bị mang đi, không thể làm gì.

Liên Kiều bị nhốt vào Thiên Lao.

Cái gọi là Thiên Lao, chính là nhà giam dưới chân thiên tử, cũng không tránh

được là loại phòng giam rất tốt, vừa bẩn vừa loạn, rách mướp. Nhốt phần lớn là

tù chánh trị, chỉ là gian phòng Liên Kiều ở hình như cố ý được quét dọn, không

có chuột, rệp, cũng không có mùi gì là lạ.

Thật ra nàng sớm nên ngờ tới, từ ngày Quý Phi nương nương về nhà thăm người

thân, nàng nên rời đi. Quý Phi nương nương lên đường mang theo Lễ Ký cùng thái

y, những quan viên này mặc dù nàng không nhất định phải biết, nhưng bọn họ nhất

định biết nàng. Biết rõ điểm này, vì vậy nàng cố ý ẩn núp mình, bình thường trừ

gặp lão gia tử liền ở trong Mai viên không ra, thầm nghĩ cũng sẽ không bị phát

hiện. Chậm chạp hại chết người ....! Chính là ôm một phần may mắn trong lòng,

mới để cho mình luân lạc tới Thiên Lao, Long Tiêu chắc là sẽ không thả nàng, bởi

vì nàng biết quá

Ngẩng đầu nhìn cửa sổ thật cao, ban đêm, chỉ có từ cửa sổ nhỏ này mới có thể

nhìn thấy bầu trời đầy sao. Nàng vẫn suy nghĩ tới hắn, đột nhiên rất nhớ hắn.

Cùng một bầu trời đầy sao, không biết hắn có đang nhớ đến nàng hay không?

Khẽ cong khóe miệng, nàng giễu cợt sự mềm yếu của mình, với cuộc soosong hiện

tại, không biết sẽ chết lúc nào lại mềm yếu nhớ nhung hắn, thì ra nàng không hề

kiên cường giống như mình nghĩ, thì ra trước khi chết trong lòng nàng vẫn không

bỏ được hắn . Nàng yêu hắn, nhưng cũng tổn thương hắn sâu vô cùng, nàng cũng

không kỳ vọng hắn tha thứ, nếu không ban đầu cũng sẽ không quyết tuyệt như thế.

Nhưng giờ khắc này, nàng nhớ hắn, thật sự có chút hối hận sự chấp nhất của mình,

nếu như không phải quá cố chấp với nguyên tắc như vậy, nếu như không phải mình

không thể bỏ qua, nếu như không phải coi trọng như thế, có lẽ nàng cùng hắn vẫn

đang vui vẻ .

"Hạ. . . . . ." Nàng thở dài than nhẹ tên của hắn, nhớ hắn nữa rồi!

"Nàng đang gọi hắn sao?" Sau lưng một thanh âm bén nhọn vang lên, cũng mang

theo ý châm biếm.

Bỗng nhiên xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng qua tia tàn khốc, long

bào sáng loáng khiến người mở mắt không ra.

"Long Tiêu!" Nàng bật thốt lên, ngay sau đó ý thức được cái gì, nghiêng

nghiêng đầu: "Hiện tại, ta có nên gọi ngài là hoàng thượng hay không?"

Qua song sắt nhìn nữ tử trước mắt, nàng vẫn xinh đẹp tuyệt trần giống như

trước, đẹp khiến cho hắn không dám nhìn thẳng. Đã từng bỏ ra Thiên La Địa Võng,

nhưng vẫn bị cái gã tên là Mục Sa Tu Hạ dẫn nàng đi, hắn giận đến mức đạp đổ

long ỷ, hai tháng trước, một tháng trước chợt nghe nói tới cái chết của nàng,

khiến cho lòng hắn đau đớn, nữ tử này, từng giây tác động tới nội tâm của hắn,

vì nàng mà si, vì nàng mà cuồng, vì nàng mà điên, vì nàng mà thương. . . . .

.

Từ trong miệng thái y theo Trần phi trở về biết được nàng ở Trần phủ, trái

tim cuồn cuộn mừng như điên làm ngay cả mình cũng bị dọa sợ, lúc này hạ lệnh

truy nã nàng, hắn muốn trói nàng ở bên người, tận mắt thấy nàng, tự tay chạm vào

nàng, loạn thần tặc tử đó không xứng có nàng, chỉ có hắn, hắn mới là chân mệnh

thiên tử, chân mệnh thiên tử của nàng!

Chương 58: Phong phi

"Mở ra cửa lao ra!" Long Tiêu hạ lệnh.

Ngục trưởng khó có thể tin nói: "Hoàng thượng, đây. . . . . . Nơi này chính

là Thiên Lao, ngài. . . . . ."

"Trẫm bảo ngươi mở cửa lao ra, ngươi điếc sao?" thanh âm lạnh lùng không mang

theo nhiệt độ, hàm chứa ý rõ ràng không vui.

"Vâng, vâng, nô tài mở ngay!" Ngục trưởng bị sợ đến hai chân run lên, tay run

run mở cửa lao.

Long Tiêu cúi đầu đi vào phòng giam, nghiêng đầu nói: "Tất cả đều lui ra,

không có trẫm ra lệnh không cho phép vào bên trong phạm giết không tha!"

Nhìn tất cả mọi người lui ra ngoài, Long Tiêu mới chậm rãi xoay người đối mặt

với Liên Kiều.

Đưa mắt nhìn nàng, hồi lâu, nói: "Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?"

Liên Kiều cũng không nhìn hắn, ngồi trở lại trên giường, lấy im lặng đáp lại.

Người ở trong tay hắn, muốn chém giết muốn róc thịt thật rất thuận lợi, lại nói

với nàng những thứ này chẳng phải nhàm chán sao?

Đã sớm biết nữ tử bình thường không thể so với nàng, nàng lạnh lùng lãnh đạm,

Long Tiêu cũng không tức giận. Nhìn nàng đưa mắt nhìn chân giường, hắn đột nhiên

hỏi: "Vết thương hắn làm tổn thương tâm của nàng thế nào?"

Run lên, vết thương ở đáy lòng bị vạch trần, liếc hắn một cái thật nhanh, bị

một tia thâm tình trong đáy mắt hắn vô ý biểu lộ làm chấn động, nhanh chóng kìm

nén đau thương trong lòng, lạnh nhạt nói: "Không dính dáng tới ngươi!"

Thật lâu mới nghe được một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Long

Tiêu lại ngồi cùng nàng ở trên giường, đường đường là thiên tử, là người có địa

vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, lại cùng một nữ tù

ngồi ở trên giường trong phòng giam, cái này nếu truyền đi sao tránh được trò

cười cho thiên hạ?

"Liên Kiều!" Hắn lầ