
g miệng nàng cũng đủ mất hồn rồi.
Bừa bãi hôn đủ, hắn ý loạn tình mê phát hiện trong mắt nàng giữ vẻ quá tỉnh
táo như cũ, điều này làm cho hắn hơi không vui, sửa sang lại tâm thần, hắn ở bên
tai nàng tuyên bố: "Mười ngày sau, ta sẽ cưới nàng vào cửa."
Nơi này quả thật là giữ lại không được rồi, Liên Kiều thầm mắng mình ngu
ngốc, tại sao không giành nói tạm biệt trước khi Trần Tiếu Bắc tỏ tình sau đó
chạy lấy người, rơi vào tình huống bị một đám gia đinh nhìn. Hiện giờ Mai viên
chỉ sợ ngay cả con ruồi cũng không ra được, huống chi nàng lại là người sống.
Trần tiếu bắc cư nhiên là tâm tư tinh tế, cư nhiên dự liệu là nàng sẽ chạy trốn.
Nàng ăn cơm, ngủ, tắm, thậm chí ngay cả đến nhà xí đều có người theo bên người,
hơn nữa không chỉ một người. Những thứ hoa hoa thảo thảo trong sân kia cũng
giống như không thể chế tạo ra thuốc mê, thuốc tiêu chảy ... Thực vật, nàng vô
lực ngồi ở trong vườn, có chút bi ai mà nghĩ, thật chẳng lẽ muốn thành thân với
Nhị Thế Tổ đó hay sao? Nàng ngay cả nam nhân mình yêu mến nhất cũng bỏ qua, sao
lại có thể uất ức gả cho một nam nhân mình không yêu.
Cuộc sống bị nhốt thật sự gian nan, trơ mắt nhìn hôn kỳ từng ngày từng ngày
gần tới, trong phủ từ trên xuống dưới một không khí vui sướng, khắp nơi giăng
đèn kết hoa, mà nàng lại là kiến bò trên chảo nóng.
"Vũ cô nương, những thứ này đều là Nhị gia tặng cho cô nương." Tiểu Thanh
đang cầm một đôi Ngọc San Hô vào trong nhà, trong đôi mắt không che giấu được
hâm mộ.
Khinh thường liếc nhìn cái được đưa vào đó, Liên Kiều đứng lên đi ra ngoài,
ngoài phòng cũng là 4, 5 tên tiểu nha hoàn thay nhau trông coi, nàng nhìn tới
tức.
Tiểu Thanh để xuống đồ đi ra, u oán nhìn nàng một cái, xoay người muốn đi,
tới cạnh cửa xoay người lại nói: "Nhị gia thật yêu thích cô nương, đây là phúc
phận nhiều nữ tử cầu xin cũng cầu không được, cô nương không nên cự tuyệt Nhị
gia."
Nói một phen, chợt khiến Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn nàng, mở miệng gọi lại:
"Tiểu Thanh, ngươi qua đây!"
Liên Kiều ngày thường cũng không cùng người khác nhiều lời, đột nhiên gọi
nàng, khiến tiểu Thanh không khỏi cả kinh, chẳng lẽ là mình mới vừa rồi nói sai
cái gì sao, nếu nàng ở trước mặt nhị gia quở trách mình, Nhị gia nhất định sẽ
đuổi nàng ra Trần phủ, nàng không muốn rời Trần phủ, không muốn rời Nhị gia!
Chậm chạp bước thong thả tới trước mặt Liên Kiều, tiểu Thanh ngập ngừng nói:
"Cô nương có gì phân phó?"
Yên lặng nhìn nàng, Liên Kiều đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Trần tiếu Bắc?"
"A!" Tiểu Thanh vừa kinh vừa thẹn bởi vì nàng nói một cái đâm trúng tâm sự
của mình, cũng bởi vì nàng có thể không kiêng kỵ gọi thẳng tục gia của Nhị
gia.
Liên Kiều cau mày, không muốn cùng tiểu nữ nhân này lãng phí thời gian, nàng
đã không có thời gian có thể lãng phí: "Ngươi thật ra có thích hay không? Không
nói thật, ta trực tiếp đi hỏi Trần tiếu Bắc."
"A! Đừng, cô nương đừng như thế!" Tiểu Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gấp
đến sắp khóc, bắt được tay Liên Kiều, không ngừng run rẩy, "Ta, ta, ta thích. .
. . . ."
"Tốt!" Liên Kiều đột nhiên ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Ta đưa hắn
cho ngươi!"
"Cái gì! Ngươi. . . . . . Ngươi phải. . . . . ." Chặn ngạc nhiên của nữ nhân
này, Liên Kiều thật hết chỗ nói.
"Hành lễ ngày đó, ngươi mặc giá y của ta, thành thân cùng Trần Tiếu Bắc!"
Liên Kiều vẫn ghé vào bên tai nàng bức bách dụ dỗ, "Nhưng ta nói cho ngươi biết,
ta sẽ không sự chấp thuận nam nhân tam thê tứ thiếp, cho nên một khi để cho ta
gả cho hắn, ngươi liền bỏ ý niệm làm thiếp của hắn đi! Nếu muốn gả cho nam nhân
ngươi yêu thích, ngươi cũng chỉ có một cơ hội này!"
Tiểu Thanh bị Liên Kiều nói sửng sốt một chút thật lâu không định thần được,
trong óc chỉ có câu cuối cùng kia của Liên Kiều kia, nếu muốn gả cho nam nhân
ngươi yêu thích, cũng chỉ có một cơ hội này! Nàng chỉ có một cơ hội a! Nàng mong
nhớ ngày đêm, nàng tâm tâm niệm niệm, yêu thầm Nhị gia a! Có thể trở thành vợ
của hắn là bao nhiêu mộng tưởng đêm khuya của nàng, chung quy lại bị thực tế tàn
khốc đả kích được phá thành mảnh nhỏ, nam nhân anh vĩ bất phàm đó nàng trọn đời
hướng tới, cho dù phải bỏ ra sinh mạng! Gả cho hắn, gả cho hắn, gả cho hắn. . .
. . .
Buổi tối, tiểu Thanh đi tới Mai viên của Liên Kiều, ánh mắt kiên định nói với
nàng một chữ: "Được!"
Chương 57: Thiên Lao
Mùng ba tháng năm, ngày hoàng đạo.
Trần tiếu Bắc một thân hồng bào, đầu đội bích ngọc quan, hai bên rũ xuống tua
rua màu đỏ, cưỡi tuấn mã, phong thần tuấn lãng, mang đến từng trận thét chói tai
của vô số nữ tử, đối với tân nương hắn sắp cưới vừa đố kị vừa ghen ghét.
Liên Kiều ngồi trong Mai viên phẩm trà vẫn như cũ một thân tố trang, nhàn nhã
liếc nhìn giá y trên bàn, từ từ nhìn tiểu Thanh nhẹ nhàng tiến vào, vẻ mặt nàng
vừa vội lại vừa sợ khiến Liên Kiều cau mày, nha đầu này tốt nhất vào thời điểm
mấu chốt lại như xe bị tuột xích!
Kéo tiểu Thanh vào trong phòng, Liên Kiều lạnh giọng nói với mấy thị tỳ ở bên
ngoài: "Tiểu Thanh thay quần áo cho ta là được, các ngươi ở bên ngoài chờ, không
có ta p