
không, sáng nay thầy nuốt quả trứng gà lớn quá.” Cậu ta chỉ vào
miệng: “Cơ bắp ở đây hơi lỏng ra một chút ấy mà.”
Bạn ngồi cùng bàn với Vô Song ôm má cảm thán: “Dạo này thầy dễ bị thương quá!”
Trong lòng tôi thầm nói, tên này có tiền sử với chứng bệnh rối loạn sự chú ý
kiêm thần đồng. Gây chuyện từ nhỏ đến lớn, may là cậu ta có ông bố “siêu cấp” đứng sau chống đỡ cho.
Gã “đầu gấu” Thạch Đầu của trường
Trung học A năm đó giờ trở thành thầy giáo Thạch đứng trên bục giảng của trường Trung học A. Nhưng vẫn còn tốt hơn là Phương Lượng Lượng tôi, 24 tuổi còn đóng giả nữ sinh trung học 18 tuổi Giản Mỹ Đạt, tất cả đều là
những chuyện làm người ta dở khóc dở cười. Tôi nhìn người đàn ông tóc
xoăn đang hoang mang nhưng lại ra vẻ bình tĩnh, liên tục nhìn về phía
tôi, trong lòng sắp cười ngất rồi.
Bảy năm không gặp Tiểu Thạch
Đầu, hôm nay lại gặp nhau theo kiểu này, tôi không thể không tán thưởng
khiếu hài hước của ông trời.
Châu Tinh Trì[2'> đã là cái gì chứ, ông trời mới đúng là bậc thầy của hài kịch!
[2'> Đạo diễn, diễn viên của nhiều bộ phim Hồng Kông ăn khách, được coi là
diễn viên hài xuất sắc hiện nay của điện ảnh châu Á với biệt danh Vua
hài (lấy từ tên một bộ phim của Châu Tinh Trì).
Vì sự có mặt của
tôi gây ra áp lực nên lúc giảng bài thái độ của Thạch Đầu rất căng
thẳng, viết bảng lộn xộn, sai mấy chữ liền. Mấy học sinh ở bên dưới thấp giọng nhắc, cậu ta mới xấu hổ sửa lại.
Ngay cả đến cô bé Tống
Sướng Nhiên cũng nhận ra sự bất thường của cậu ta, cô bé cắn bút nói
nhỏ: “Thầy Thạch hôm nay làm sao thế nhỉ? Bình thường thầy đâu có như
vậy.”
Tôi ghé sát vào cô bé hỏi: “Thầy Thạch dạy các cậu từ bao giờ?”
Chuyện năm đó đi quá xa khiến ông bố thế lực của Thạch Đầu giận tím tái mặt
mũi, lập tức đưa cậu ta ra nước ngoài và ngăn cản liên lạc với bọn tôi.
Dần dần tôi và Phi Ca mất liên lạc với cậu ấy.
Thời gian qua nhanh, thoáng một cái, bảy năm đã trôi qua.
Tống Sướng Nhiên đếm đầu ngón tay cẩn thận tính toán nói: “Thầy Thạch dạy
lớp mình được hai tháng rồi, thầy ấy là Hoa kiều từ Anh mới về nước
đấy.”
Tôi tự hỏi sao lại từ Anh trở về, bố cậu ta năm đó không phải đưa cậu ta đến trường Quý tộc nam sinh gì đó ở Canada sao?
Tôi gật đầu cười cười, ngẩng đầu tinh nghịch nhìn chằm chằm anh bạn cũ đang căng thẳng trên bục giảng. Sau đó, tôi chống cằm, chìm dần vào vòng
xoáy ký ức tuyệt đẹp kia.
Hồi cấp hai, tôi và Phi Ca không kiêng
nể gì, học hành ngang như cua. Mặc dù trường hạng ba luôn có rất nhiều
lưu manh, đầu gấu nhưng nói về đánh nhau thì tôi và Phi Ca không hề thua kém nam sinh. Vì thế bình thường mấy tên côn đồ không dám trêu chọc hai nữ “côn đồ” nóng tính bọn tôi.
Tôi trở thành “nữ côn đồ” là
chuyện có thể hiểu được nhưng điều đáng thắc mắc là, sinh ra trong gia
đình khá giả như Phi Ca sao lại đi cùng tôi trên con đường không có lối
về ấy? Phi Ca cũng nghĩ không thông, kết quả là sau nửa ngày suy tư ngẫm nghĩ, cô nàng mới thong thả nói: “Chủ yếu là vì… nhàm chán quá thôi.”
Lúc đó tôi thật sự muốn đánh cô ấy.
Chính trong khoảng thời gian nông nổi ấy, bọn tôi quen Thạch Đầu. Lần đó tôi
và Phi Ca quyết định trị bọn nhóc lưu manh hay tống tiền bạn học trong
trường. Hắc Dương giáo do tôi và Phi Ca thành lập đang phát triển mạnh
mẽ, rất nhiều “đệ tử” gia nhập. Dưới sự điều hành của bọn tôi, những vụ
việc tống tiền trong trường gần như biến mất.
Trong trường không còn gì để chơi, tôi và Phi Ca lại thấy chán.
Có một ngày, một nam sinh lớp dưới gầy tong teo đã chạy đến kêu khổ với
tôi và Phi Ca: “Sếp Phương, sếp Khương, mẹ nó chứ, trường học tốt như
Trung học A mà cũng có học sinh hư hỏng. Hôm qua lúc em đi qua Trung học A bị một thằng nhóc mặc đồng phục trấn tiền. Em thấy nó còn đi đôi giày hàng hiệu nữa chứ. Mẹ kiếp, không biết là đã cướp của bao nhiêu người
để mua đây?”
Lúc ấy tôi và Phi Ca liếc nhìn nhau, hai tay đều thấy ngứa ngáy.
Chạng vạng ngày hôm ấy, tôi và Phi Ca hiên ngang mặc đồng phục của trường
trung học hạng ba, đứng trước cổng trường A, ôm cây đợi thỏ hơn nửa
tiếng. Được cậu nhóc bị tống tiền chỉ điểm, bọn tôi chặn được con chuột
duy nhất trong nồi cháo ngon lành: Thạch Đầu.
Thạch Đầu hồi ấy
chưa béo tốt như bây giờ, cao chưa đến 1m7, mái tóc xoăn xoăn có một nửa không “nghe lời” luôn phất phơ trong không khí giống hệt một con chó
xù. Trên mặt cậu ta là thái độ ngỗ nghịch ngông cuồng. Lúc bị tôi và Phi Ca chặn lại, dù căng thẳng nhưng cậu ta vẫn cứng cỏi quát: “Làm gì vậy? Cút ngay cho tao!”
Tôi liếc Phi Ca, đột nhiên cảm thấy tên nhóc
này đúng là một tên biến chất trăm năm có một của Trung học A, trong
lòng vui sướng như trúng xổ số.
Lúc ấy chiều cao của Phi Ca đã
chạm mốc 1m75, sức uy hiếp rất lớn nên tên nhóc Thạch Đầu này có vẻ sợ
cô nàng. Sau đó chúng tôi, một trái một phải, dồn tên nhóc xấu xa ấy vào trong ngõ cụt, ra sức uy hiếp bắt cậu ta tiết lộ thân phận.
Vốn
định hù dọa tên tiểu tử này một chút để thể hiện uy phong của trường
trung học hạng ba bọn tôi nhưng không ngờ khi nghe thấy lai lịch của tôi và Phi Ca, cậu ta ngẩn người, h