
gười khác. Lần đầu tiên gặp anh ta, cả người tôi choáng váng
vì phát hiện ra người bác sĩ trẻ đang đứng cách mấy bước kia có nụ cười
giống ba tôi. Tôi đã nhìn nụ cười trong bức ảnh đó hơn hai mươi năm,
bỗng nhiên bắt gặp nụ cười giống như vậy ở đời thực. Ấn tượng trong giây phút ấy đối với tôi đúng là rất mãnh liệt.
Tôi yêu người đàn ông đó bắt đầu từ nụ cười thân thiện ấy.
Bởi vì yêu nụ cười ấy nên tôi đã yêu Phó Thần và chinh phục được anh ta.
Lần đầu tiên cầm tay nhau, tôi thậm chí nghĩ rằng người đàn ông này là
người mà ba dẫn đến cho tôi.
Xem ra tôi đã sai.
Sau khi
thất tình, tôi không ăn không ngủ mấy đêm, còn vừa nghe nhạc vừa khóc.
Phi Ca tốt bụng đã cùng tôi đi qua những ngày tháng đen tối đó. Tình cảm ấy quả thật đã làm tôi hoàn toàn trưởng thành. Phi Ca nói đúng, trong
tiềm thức tôi luôn hướng về tình yêu của người ba đã mất nên tính tình
có phần kiêu căng, nhưng lại tùy tiện như đứa trẻ nhỏ. Tôi nghĩ rằng Phó Thần có thể bao dung, yêu thương tôi như một người cha, một người anh
trai nhưng tôi đã quá sai lầm. Phó Thần không phải ba tôi, anh ta không
thể bao dung tôi một cách vô điều kiện như những người thân ruột thịt.
Vì không làm được nên anh ta đã rời xa tôi.
Suy nghĩ của tôi trôi về quá khứ. Khi tôi hoàn hồn lại thì gia đình nhỏ cách đó không xa đã
tay trong tay rời đi, cô bé con còn cầm tay ba mẹ nhảy lên thích thú.
Khung cảnh ấy đúng là khiến người xem cảm thấy hạnh phúc. Tôi đứng dậy
đến bên chiếc xích đu đang dần dần dừng lại, nhìn nó một lúc rồi ngồi
lên.
Tôi gọi cho Phi Ca. Cậu của Phi Ca đã tỉnh lại từ cõi chết,
mặc dù giọng Phi Ca trong điện thoại khản đặc, mệt mỏi nhưng không giấu
nổi niềm vui sướng.
“Lượng Lượng, mình nói cho cậu biết nhé, lần
này trốn khỏi Quỷ môn quan ông cậu mình may mà còn giữ được cái quần
đùi. Không phải lúc trước ông ấy vẫn muốn đến Nhạn môn quan[5'> học Lý
Bạch[6'> ngâm thơ đấy sao. Mợ mình nói rồi, việc lần này là do ông ấy tự
chuốc lấy, Nhạn môn quan thì không đến, lại đến Quỷ môn quan chơi, đúng
là không may mắn. Mình vừa hỏi ông ấy: “Cậu à, ở Quỷ môn quan có vui
không? Cậu chơi gì ở đó thế?” Ha, ông già ấy bệnh như vậy mà còn đùa với mình được, ông ấy nói: “Phi Phi à, cậu đã khắc lên trên cửa Quỷ môn
quan dòng chữ “Lý Hưng Hải đã dạo chơi nơi đây”, lão Diêm Vương sợ cậu
phá hoại cảnh sắc ở đó nên đã đuổi cậu đi.” Ha ha ha, buồn cười chết
mất, cậu thấy có phải không?”
[5'> Cửa ải của Vạn Lý Trường Thành thuộc huyện Đại, tỉnh Sơn Tây. Sở dĩ cửa ải mang tên này vì nơi đó có rất nhiều chim nhạn.
[6'> Một trong những nhà thơ danh tiếng thời thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung, được hậu bối tôn làm Thi tiên.
Tôi phì cười, không khỏi ngạc nhiên: “Phi Ca, sao nhà cậu toàn là người kì
lạ vậy? Ông cậu ghê gớm ấy đúng là đến Diêm Vương cũng không dám thu
nhận!”
Tôi và Phi Ca ríu rít tán gẫu một lúc lâu, sau khi gác máy tâm trạng tôi vui hẳn lên. Hai tay nắm lấy dây xích đu rồi nhẹ nhàng
đung đưa chân, tôi ngẩng mặt lên cười híp mắt như chú mèo lười hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.
“Lớn đùng như vậy mà còn ngồi lên đó, không sợ đứt dây sao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau nhưng không hề làm hỏng tâm trạng đang khá mệt mỏi của tôi. Tôi vẫn ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa. Cúi
đầu nhìn đôi giày của mình, tôi hỏi: “Bà ngoại anh đi rồi à?”
“Ừ!”
“Anh chắc chắn chứ?”
“………”
“Người cao tuổi thất thường lắm, chẳng may bị tấn công bất ngờ thì làm sao đây?”
Khang Tử Huyền đứng sau lưng tôi cười nói: “Em cũng thất thường đấy thôi!”
Tôi hiểu anh ta muốn nói gì. Một tình yêu mới đang bày ra trước mắt, muốn
nhưng lại không dám đón nhận, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chuyện gì cũng
thấy sợ, bây giờ đến tôi cũng cảm thấy mơ hồ.
Vẫn nhìn đôi giày của mình, tôi khó chịu nói: “Anh thất thường thì có!”
Không khí có phần nặng nề. Đột nhiên Khang Tử Huyền nắm lấy dây đu từ phía
sau, giọng nói cũng hào hứng hơn: “Muốn chơi xích đu không?”
Tôi
hơi ngạc nhiên, quay lại chớp mắt nhìn. Cả người anh ta được bao bọc bởi những tia nắng vàng nhạt ấm áp, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng, nụ cười mà tôi không thể nào cưỡng lại được. Trong nụ cười đó
dường như chứa đựng sự bao dung yêu thương vô tận, khiến người ta không
thể phân biệt được liệu đó có phải là cạm bẫy hay không.
Tôi quay lại chớp chớp mắt, kìm nén sự xúc động trong lòng, buồn bã nói: “Hay là thôi vậy, đứt dây đấy. Dây đứt rồi bọn nhỏ sẽ khóc mất.”
“Dây đứt rồi thì mua một cái khác chắc chắn hơn là được chứ gì!” Anh ta vui vẻ nói.
“Nói thì đơn giản, thế nếu tôi bị ngã thì sao?”
Nhẹ nhàng đẩy phía sau để tôi bay lên không trung trong nháy mắt, anh ta nói: “Anh sẽ đỡ em trước khi em bị ngã.”
“Ha, anh nghĩ anh là siêu nhân chắc?”
“Anh hi vọng ở trước mặt em anh có thể làm siêu nhân.”
Lời anh ta nói bay bổng trong không khí, lặng lẽ chạm vào nơi nào đó trong
tim tôi. Trái tim tôi cũng giống như chiếc lá, nhẹ nhàng bay lên trong
gió.
Tối hôm đó tôi và Khang Tử Huyền đã thỏa thuận được một số
vấn đề. Anh ta sẽ không can thiệp vào công việc của tôi, c