Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 8.00/10/472 lượt.

ũng không hỏi

bất kỳ điều gì và không được hé nửa lời với bà ngoại. Còn tôi không được chơi trò mất tích. Anh ta có vẻ không hài lòng nhưng cũng đành gật đầu

đồng ý.

Tôi cười hì hì rồi gặm táo rôm rốp, không ngừng huyên

thuyên: “Anh không cảm thấy việc này rất thú vị sao? Có phải có cảm giác rất bí mật đúng không? Anh tủi thân à? Thôi cho tôi xin, đến Phi Ca tôi còn không hé răng nửa câu. Hơn nữa, đến lúc nào đó tôi muốn đá anh hay

anh muốn đá tôi, chúng ta cũng không thấy ngại đúng không? Như thế rất

tốt… Gì vậy, sao anh lại cứ làm như tôi đang nợ tiền anh vậy? Anh cười

một cái đi, mau lên, cười một cái cho tôi, nói Konica đi… Nhanh lên nào, cười đi rồi tôi thưởng cho một quả táo nào!”

Khang Tử Huyền nhe

răng cười, nhấp một ngụm cà phê rồi nhấc bàn chân lên cọ vào đôi chân

trần đang lắc lư trên tấm thảm của tôi, vẻ mặt say mê nói: “Táo làm sao

có thể ngon hơn em được chứ”.

Thẹn quá hóa giận, tôi đá bay cái

chân không đứng đắn kia rồi đứng bật dậy nhét quả táo đang ăn dở vào

miệng anh ta, giận dữ hét lên: “Ăn ăn ăn, anh ăn chay đi!”

Anh ta vui vẻ gặm táo, quên hết mọi thứ xung quanh. Anh ta còn liếc quả táo

đang cầm trên tay, cười khiêu khích tôi: “Quả táo mà em cắn qua, tạm

thời anh sẽ coi nó như đồ mặn vậy.”

Tôi trợn mắt lên rồi quay đi xem ti vi.

***

Sáng sớm thứ hai phải đi học, đồng hồ báo thức mới của tôi – Khang Tử Huyền – gõ cửa phòng một lúc lâu tôi mới miễn cưỡng rời khỏi giường, miệng lẩm

bẩm suốt.

Ăn sáng xong, anh ta muốn đưa tôi đến trường. Tôi nhớ

lần trước xui xẻo bị Giang Ly bắt gặp, nên tự nhủ sau này nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể để xảy ra sơ xuất nữa. Thấy tôi từ chối ý

tốt, Khang Tử Huyền cau mày lại. Anh ta cau mày như thế làm tôi ngần

ngại không dám nói cho anh ta biết ngày mai Phi Ca về rồi, cuộc sống của tôi sẽ trở lại như cũ. Khi sắp ra khỏi cửa, tôi nở cười ngọt ngào với

anh ta, vẫy vẫy tay nói: “Tạm biệt chú nhé!”

Anh ta mặt mày u ám

tiễn tôi ra cửa. Đến khi đi khuất, tôi lắc đầu nghĩ ngợi rồi đột nhiên

bám lấy cánh cửa, thò đầu vào nói với người đang đứng bên trong: “Chú

mau mau tìm cô cho cháu đi!”

“Phương Lượng Lượng, em…” Khang Tử Huyền đứng bên trong nghiến răng rồi guồng chân đuổi theo làm tôi giật mình quay đầu bỏ chạy.

Kết quả của việc làm tùy hứng là tôi bị anh ta mạnh mẽ dồn vào thang máy

rồi hôn tới tấp. Cảm giác thân mật này cũng không phải là xấu, thậm chí

trong lòng còn dâng trào vị ngọt, tôi nghĩ mình đã rơi vào bẫy mất rồi. Sáng sớm đến trường lại là tiết tự học trăm lần như một. Hôm nay tôi cố ý vờ như không nhìn thấy Giang Ly, thật ra thì trong lòng cũng hơi sợ.

Giang Ly thì vẫn lạnh lùng như trước nhưng xem ra quan hệ với Đông Tử

khá tốt, tôi nghe thấy hai người đó hình như đang nói chuyện về Premier

League[1'>.

[1'> Giải bóng đá ngoại hạng Anh – giải đấu cao nhất

của các câu lạc bộ bóng đá Anh. Mùa giải bắt đầu từ tháng Tám đến tháng

Năm, với 38 vòng đấu và tổng cộng 380 trận đấu. Hầu hết các trận đấu

diễn ra vào thứ Bảy và Chủ nhật, chỉ có một vài trận đấu diễn ra vào

giữa tuần.

Tiết đầu tiên là toán. Trước khi vào học, cô bé Tống

Sướng Nhiên ngồi cùng bàn hôm nay lần đầu tiên nói nhiều như vậy. Khuôn

mặt nhỏ nhợt nhạt có nét trẻ trung của những người trẻ tuổi, ánh mắt

không giấu được sự chờ mong, cô bé huých huých tôi, kích động đến mức

nói không được rõ ràng: “Hôm nay, thầy… thầy Thạch về rồi.”

“Ai?” Tôi không thấy hứng thú, lười biếng chống cằm hỏi: “Giáo viên dạy toán không phải họ Ngô sao?”

Cái bà họ Ngô kia không vừa mắt với tôi, năm lần bảy lượt gọi tôi lên trả

lời câu hỏi, làm khó dễ tôi trước lớp. Nhưng tôi có hiểu gì về toán đâu, đứng lên một cái là như người câm điếc nên lần nào bà ta cũng bị tôi

chọc tức điên lên.

“Không, cô giáo Ngô chỉ là giáo viên dạy thay

lúc thầy Thạch nghỉ vì bị gãy xương do chơi bóng thôi. Nhưng hôm nay

thầy ấy về rồi.”

Tôi “ồ” một tiếng nhưng không mấy quan tâm. Tôi

vừa định cúi xuống chơi trò dò mìn trong điện thoại thì chuông vào lớp

vang lên, một người đàn ông tóc xoăn chậm rãi bước vào và đứng trên bục

giảng.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đột nhiên giật mình, chớp mắt liên tục. Tôi có cảm giác như vừa bị sét đánh trúng.

Còn người đàn ông trẻ tuổi tinh thần phơi phới đang đứng trên bục giảng lại mỉm cười. Sau khi lướt một vòng quanh lớp, nhìn thấy tôi ngồi ở hàng

sau, miệng người đó há ra thành hình chữ O.

Nhìn bộ mặt cực kỳ sợ hãi kinh ngạc của “tên này”, tôi đoán cậu ta chắc chắn sẽ không kìm

được nước mắt mà gọi tôi một tiếng “đại ca”.

Quả nhiên là vậy!

“Đại ca…” Cậu ta vừa mở miệng bắn ra một chữ, tôi vội vàng làm như năm đó,

ngón tay trỏ của bàn tay trái chọc vào lòng bàn tay phải làm động tác

“bình tĩnh đừng cuống” dưới lớp học. Quả nhiên cậu ta vẫn hiểu ý nên dần dần bình tĩnh lại, giọng hơi run run chào hỏi bọn trẻ: “Thầy… thầy lên

lớp rồi, khụ khụ… Gần đây các em khỏe cả chứ?”

Đinh Vô Song tinh

quái nghiêng đầu hỏi Thạch Lỗi: “Thầy Thạch, vừa rồi thầy há miệng rất

lớn. Miệng của thầy cũng bị thương rồi ạ?”

Thạch Lỗi xấu hổ cười: “À


Duck hunt