
sổ và bắt gặp ánh mắt của tôi. Cậu thiếu niên
18 tuổi, bên ngoài thì thản nhiên cười đùa nói chuyện với mọi người với
ánh mắt thờ ơ nhưng lúc liếc nhìn tôi lại sắc bén như dao. Con ngươi đen như vực sâu, ánh mắt chăm chú hút hồn có thể làm cho trái tim thiếu nữ
18 tuổi đập thình thịch.
Đáng tiếc là tôi đã 24 tuổi rồi.
Lúc 18 tuổi, tôi cũng từng mơ gặp được ánh mắt của một cậu thiếu niên đẹp
trai qua ô cửa sổ như thế. Cái nhìn trong một giây ấy cũng đủ để sung
sướng ngất ngây và mãi mãi trở thành hồi ức ngàn năm.
Tôi già
rồi, không còn bị hút hồn bởi ánh mắt của một cậu thanh niên nữa. Vì thế sau khi bắt gặp ánh mắt Giang Ly, tôi thản nhiên cúi đầu, chống cằm
nghịch điện thoại.
Tôi gửi tin nhắn cho Khang Tử Huyền: Tôi gặp người bạn cũ nhiều năm không gặp, về muộn một chút.
Lúc gửi tin nhắn này tôi đắn đo mãi, tôi luôn cảm thấy tôi và anh ta ở
chung như vậy rất kỳ. Hai con người vốn dĩ xa lạ nhưng lại sống chung
với nhau nhanh như tên lửa, về muộn là phải báo với người kia. Đúng là
rất lạ!
Tôi vừa định xóa tin nhắn, ai ngờ ngón tay không nghe lời, đã gửi tin nhắn đi.
Tôi buồn bực một lúc thì anh ta gửi tin nhắn trả lời: No alcohol (không được uống rượu).
Tôi nhìn chằm chằm màn hình di động, trong lòng cảm thấy khó xử kỳ lạ. Sau
khi chia tay với Phó Thần, tôi quay về với cuộc sống của một người tự do tự tại, đến lão Thiên vương cũng không quản lý được cuộc sống của tôi.
Theo cách nói của mẹ Phi Ca, tôi và Phi Ca chính là hai con khỉ hoang
trong rừng, đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, sớm muộn gì cũng có
một ngày bị thợ săn bắn một phát súng ngã lăn trên bãi cỏ.
Không biết Phi Ca có gặp được thợ săn không nhưng tóm lại tôi cảm thấy mình đang bị thợ săn theo dõi.
Tôi không có tâm trạng để trả lời Khang Tử Huyền vì chuông tan học đã vang
lên, một ngày vô vị cuối cùng cũng đã hết. Nhanh tay túm cái ba lô, tôi
là người đầu tiên phi như bay ra khỏi phòng học. Dù cảm thấy cặp giò lớn tuổi này không được phong độ như năm xưa nhưng khoảnh khắc chạy ra khỏi trường học, tôi như tìm thấy cảm giác nổi loạn thời ấy.
Năm đó,
tôi và Phi Ca thấy rất vô vị, buồn chán đến mức thi xem ai là người chạy đến cổng trường trước. Phi Ca chân dài, thần kinh vận động lại vô cùng
phát triển nên tôi luôn là người bị thua. Lúc nào chạy ra khỏi lớp, tôi
cũng nhìn thấy cô ấy đang đứng ở cổng trường, miệng cười tươi giống hệt
một bà chị ngốc nghếch.
***
Thạch Đầu đợi bọn tôi ở quán
ăn từ sớm. Lúc tôi đến, cậu ta đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chỗ ngồi mà
chúng tôi thích nhất, đôi mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, đáy mắt bộc lộ sự hưng phấn rất phức tạp. Tâm trạng của cậu ta lúc chờ đợi bọn tôi
giống như người vừa tìm được món quà thời thơ ấu bị mất, vừa vui sướng
lại vừa lo lắng, sợ lại mất đi lần nữa. Tôi cũng hiểu được cảm giác này.
Tôi ngồi xuống, Thạch Đầu len lén nhìn rồi đột nhiên với tay cầm lấy tay
tôi, âm điệu có chút run run: “Đại ca à, không phải em đang nằm mơ đấy
chứ?”
Tên nhóc này chỉ vào mặt mình, vội vàng nói: “Đại ca à, chị đánh em một cái đi! Đánh đi, đánh mạnh một chút!”
Trong lòng vừa xúc động vừa buồn cười, tôi ra tay không hề khách khí, đánh
mạnh vào gáy cậu ta một cái, dùng giọng nói hung dữ che giấu đi tâm
trạng cũng đang xúc động của mình: “Tên nhóc này, cậu bảy năm không bị
đánh rồi, sao giờ lại không có chút tiến bộ nào thế này? Đáng đánh đòn!
Về cũng không tìm chị với Phi Ca, cậu muốn tạo phản có phải không?”
Thạch Đầu bị tôi dạy dỗ thì cảm thấy xấu hổ, ngập ngừng gục đầu xuống: “Đại
ca… em biết các chị giận em… Năm đó em hại các chị vào đồn, em xin lỗi
các chị…”
“Đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, cậu là huynh đệ
của tôi và Phi Ca. Bọn tôi tức giận chính là giận cậu quá khờ, vì một
đứa đáng khinh bỉ mà ngu ngốc như vậy. Thôi, đừng nhắc đến nữa!”
“………”
“Chị và Phi Ca biết nhiều năm qua cậu không tìm bọn chị, có lẽ vì giận Phi
Ca đã tát cậu. Ôi chà, ai bảo chúng ta khi đó còn quá trẻ tuổi chứ. Cậu
ngốc như thế này, mắng cậu, chửi cậu cũng vô dụng, cậu nói xem bọn chị
còn cách nào nữa đây? Được cậu gọi là đại ca lâu như vậy, không thể nhìn cậu đi lệch đường như thế được. Làm đại ca cũng chẳng dễ dàng đâu…”
Mắt Thạch Đầu đã đỏ lên, giọng của tôi cũng nghẹn ngào.
“Tôi và Phi Ca từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mười lăm tuổi, cô ấy bị mảnh thủy
tinh trên đường đâm vào chân, phải khâu mười mũi mà không hề kêu than.
Cô ấy là một người chưa bao giờ khóc, vậy mà cậu vừa bỏ đi, lớn như vậy
rồi nhưng cô ấy vẫn khóc tu tu, liên tục nói là vì cậu giận cô ấy. Tát
cậu một cái, Phi Ca hối hận bảy năm đấy Thạch Đầu.”
Câu chuyện
hiếm có của tôi cuối cùng cũng làm cho Thạch Đầu rơi nước mắt. Cậu ta
sụt sịt mũi, bỏ kính xuống lau nước mắt. Tôi nhìn kỹ cậu ta, vết sẹo
trên trán đã rất mờ, không để ý thì sẽ không nhìn thấy. Nhưng sẹo vẫn
còn vết như lặng lẽ gợi lên năm tháng bồng bột, thiếu suy nghĩ.
Thạch Đầu thật lòng thổ lộ.
“Đại ca à, em chưa bao giờ giận các chị, chưa bao giờ. Em chỉ cảm thấy có
lỗi với các chị… Lúc đó nói ra những lời cay độc như vậy, em hối hận
lắ