
không biết tại sao, đối diện với cậu thanh niên tỏa ra hơi thở mùa xuân kia, tôi bỗng thấy như đang ngồi trên đống than. Rõ ràng là lấy danh
nghĩa công việc, nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang phạm tội, lại
còn là tội lỗi không thể tha thứ được.
“Giang Ly, ông bà ngoại cậu thật tốt bụng! Chẳng trách cậu cũng tốt như vậy!”
“Này, cậu đang cố ý mỉa mai mình phải không?”
“Mình… mình đâu có.”
“Ngốc như cậu muốn nói dối chẳng lẽ mình lại không nghe ra sao? Cậu rõ ràng là đang cố ý nói ngược lại.”
“Được rồi, gen của cậu bị biến dị, như thế được chưa?”
“Cậu… cậu to gan rồi đấy!”
Tôi đành gật đầu đồng ý: “Là cậu nói mà, làm bạn của cậu phải thành thực.”
Cậu ta tủm tỉm rồi bỗng nhiên quay sang tôi cười rất tươi. Nụ cười cậu ta
mang theo hơi thở của ánh mặt trời, còn ánh mắt tràn đầy những con sóng
nhỏ dịu dàng.
Tôi dụi dụi mắt không dám tin nhưng lại không thể
không thừa nhận rằng, ánh mắt cậu ta đang phản chiếu khuôn mặt của một
cô gái ngốc nghếch. Cô gái ấy đang đóng vai một người không hề tồn tại
có tên Giản Mỹ Đạt, nhìn ngây ngô nhưng luôn dùng lời nói dối để che đậy mục đích xấu xa của mình. Cảm giác mặc cảm tội lỗi của tôi lại tăng
thêm vài phần như đang cõng trên lưng giá chữ thập nặng nề, tra tấn
lương tâm và đạo đức của tôi.
Món ăn mà bà ngoại Giang Ly nấu rất ngon, rau cũng rất tươi, nghe nói đều là rau trồng trong vườn. Cuộc
sống cô đơn của ông bà đúng là rất vui vẻ. Trong sân, một con vẹt đang
đứng trong lồng uống nước kêu ầm ĩ, chú chó Nhật màu trắng ngồi dưới
chân Giang Ly, ngước lên mong ngóng được cho ăn, cô giúp việc thấp béo
phúc hậu cũng ngồi ăn cơm cùng. Cô ấy dùng giọng địa phương kể chuyện
nhà mình, hai ông bà chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại vui vẻ cười
gật đầu đồng ý với vẻ lịch sự và thân thiện.
Giang Ly rất hiếu
thảo, biết ông ngoại răng yếu không nhai được miếng thịt lớn nên dùng
đũa xé nhỏ đùi gà thành từng miếng nhỏ rồi mới gắp cho ông. Ông ngoại
cậu mỉm cười, không hề ngạc nhiên. Xem ra cậu ta thường xuyên làm như
vậy. Cứ lặng lẽ quan sát, hiểu biết của tôi về cậu ta lại nhiều hơn.
Ăn cơm xong, tôi ngồi nịnh hai cụ một lúc, chơi với con vẹt và chú chó
Nhật ngốc nghếch rồi ra về trong tâm trạng hết sức thoải mái. Tôi cảm
thấy rất ngại khi tay không đến ăn cơm nhà người khác nhưng ông bà ngoại Giang Ly đều rất nhiệt tình, liên tục nói đến ăn cơm, nói chuyện cùng
ông bà là món quà lớn nhất rồi.
Tôi và Giang Ly lặng lẽ đi bên
nhau trên đường. Nhận được tin nhắn Khang Tử Huyền giục tôi nhanh nhanh
về nhà, tôi nghiêng người ngó cái tin nhắn có chữ ký “Khang khốn kiếp”,
sau đó liếc sang Giang Ly rồi lặng lẽ nhét điện thoại vào trong cặp.
“Cậu có tin nhắn?”
“Hả? Ừ, là mẹ mình ấy mà. Mẹ giục mình về nhà.”
Cậu ta khẽ gật đầu: “Vậy cậu về đi! Còn nữa, cậu đã ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi đó, bảo mẹ cậu mời gia sư về nhà dạy đi!”
“Ừ, ừ.”
“Ngày thường nên ăn ít mì ăn liền thôi, ăn nhiều cái đấy có thông minh được
đâu. Mình thấy trong đầu cậu cơ bản không có chút tế bào thần kinh nào
thì phải.”
“Đúng thế, trong đầu mình toàn gia vị nấu ăn thôi.” Tôi gật đầu như giã tỏi. Giang Ly bật cười, vừa cười vừa hung hăng nhìn tôi.
Giang Ly tiễn tôi lên xe buýt rồi mới đi. Ngồi trên xe nhìn vóc dáng thư sinh của cậu ta, tôi nhíu mày trầm tư suy nghĩ. Vốn dĩ tôi chỉ là một cô
cảnh sát nhỏ làm theo mệnh lệnh của sếp, sếp nói Đông tôi tuyệt đối
không dám rẽ sang Tây. Tôi coi “mệnh lệnh cao hơn tất cả” là phương châm của mình. Khi mới nhận nhiệm vụ tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ liều mạng
lao vào các vụ án, tranh thủ lập công để thăng quan tiến chức. Nhưng sau những gì đã trải qua, bây giờ tôi lại thấy vô cùng do dự.
Vốn đã quen với sự châm chọc mỉa mai của Giang Ly nên cậu ta đột nhiên thay
đổi thế này khiến tôi băn khoăn không biết phải làm sao. Lừa dối một
trái tim trẻ tuổi, khiến cậu ta trải nghiệm cảm giác bị lừa dối ngay
trong những năm đầu bước vào đời có phải quá tàn nhẫn với cậu ta không?
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi gửi tin nhắn cho Đông Tử: Tôi hết cách với Giang
Ly rồi, giao cho cậu. Nên chủ động một chút. Cậu làm được đấy.
Đông Tử trả lời: Sư tỷ chị cũng hết cách rồi à? Tên nhóc này thích đàn ông hả?
Tôi: Tào lao ít thôi, cậu ta hoàn toàn bình thường!
Đông Tử: Sư tỷ… chị đã kiểm tra rồi?
Tôi: Còn nói lung tung nữa, tôi sẽ bảo Đặng Lũng kiểm tra cậu.
Đông Tử: Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ phụ nữ.
***
Lúc tôi lắc lư ba lô trên vai đi đến khu phố nhà Khang Tử Huyền thì anh ta gọi điện thoại đến, giọng rất khó chịu: “Đang ở đâu?”
“Ở đầu phố, sắp về tới rồi.”
Tôi nghĩ sắc mặt của Khang Tử Huyền lúc ra mở cửa sẽ giống như mảnh băng
kết vậy. Tôi đi ra ngoài đã quá nửa ngày, anh ta có thể vui vẻ mới là
lạ. Dù sao chúng tôi cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau, ý thức được điều đó nên chân tôi cũng bước nhanh hơn.
Thang máy dừng ở
tầng 25, tôi nhẹ nhàng bước ra. Chuông điện thoại lại vang lên, tôi mở
ra xem, là Phi Ca: Nhờ Bồ Tát phù hộ, chú mình đã tỉnh lại rồi.
Thật lòng vui mừng đón nhận tin đó, tôi đứng trước cửa nhà Khan