
một nơi
mà tay một nẻo.
Ha, lại chuyện phân thây,
cũng không phải kẻ sát nhân biến thái, hình như quá khoa trương rồi.
-Nhược Di cô nương lo
lắng quá rồi, Mục mỗ cam đoan sẽ không quẩy rầy cô nương nữa. - trong lòng nàng
thầm lẩm bẩm "Nàng không muốn lại treo mạng mình thể này nữa". - Mục
mỗ các từ!
Không nhìn hắc y nhân
đang ngồi bất động nơi đó và ánh mắt oán hận của Nhược Di nữa, Mục Tiều Văn
quyết định phải mau chóng rời khỏi nơi này. Dực nhi ơi Dực nhi, xem tiểu thư
nhà ngươi ra ngoài gây chuyện giờ ta lại bị người ta nói thể.. thật khốn khổ
mà, nhất định phải nói cho hết chân tướng sự tình mới được.
Chỉ tiếc còn chưa có đi
tới bậc cửa thì cổ bị người ta đánh nhói đau rồi.. ngất lịm đi. Đến lúc này,
những ngày vui vẻ nhàn nhà đã chấm dứt, Mục Tiểu Văn sẽ phải bắt đầu đối mặt
với sự thật... Không biết, làm thể nào để sống sót ...
Khi nàng tỉnh lại, vẫn là giường lớn khắc hoa văn,
giữa giường còn có ba bức rèm lụa lớn, bên cạnh là Dực nhi với hai mắt sưng đỏ.
Không mờ mịt như lần đầu tiên nữa, việc đầu tiên mà Mục Tiểu Văn nghĩ đến chính
là “chân tướng sự tình”.
Bất ngờ bị đánh ngất, trong nháy mắt đầu óc trống
rỗng, nàng bất tỉnh, giờ tỉnh lại liền cảm giác sợ hãi. Trước kia còn có thể
lừa mình dối người mà dùng mọi cách đặt mình bên ngoài mọi chuyện nhưng lần này
bị người ta đánh ngất…chuyện này liên quan đến tính mạng chứ chẳng chơi. Nàng
không thể không bắt đầu tự hỏi, tình cảnh của mình bây giờ là cái loại gì?
Nhị hoàng tử thì chán ghét, tể tướng phụ mẫu thì dị thường,
lão bản thì lắp bắp sợ hãi, Nhược Di thi oán hận… thực ra là đã có chuyện gì
xảy ra chứ?
Lần này không đợi Mục Tiểu Văn mở miệng thì Dực nhi đã
nhanh đem mọi chuyện nói rõ. Dành cả nửa ngày, Dực nhi vẫn như cũ xem Mục Tiểu
Văn bị mất trí nhớ biến từ một người nóng nảy ích kỷ ân oán thành người vui vẻ
hoạt bát là tiểu thư của mình, sự tình dù lớn hay nhỏ thì Dực nhi nhất nhất kể
lại toàn bộ. Về phần Mộc Tiểu Văn tàn bạo ghen tuông, Dưc nhi cũng không giấu
diếm.
Hóa ra… Hóa
ra… Hóa ra…
- Vậy chuyện Nhược Di cô nương là thế nào?
Dực nhi lau lau lrót một
ly trà đưa cho Mục Tiểu Văn rồi ngồi xuống bên, vẻ mặt đầy lo lắng:
- Nhược Di cô nương có giao hảo với Thôi công tử, tiểu
thư là hiểu nhầm cho rằng nhị điện hạ thích Nhược Di cô nương nên nhiều lần tìm
tới gây phiền toái cho cô ấy. Có một lần tiểu thư tìm người tới làm hại Nhược
Di cô nương thiếu chút nữa chết, bởi vậy Thôi công tử mới đem Nhược Di cô nương
giấu trong Đắc Tiên viện. Lần này tiểu thư lại tới Đắc Tiên viện, hẳn là Nhược
Di cô nương hiểu lầm là tiểu thư muốn tìm tới gây phiền toái nên mới phản ứng
gay gắt như thế.
- Dực nhi, tại sao ngươi không nói sớm ra?
- Dực nhi cũng là nhìn thấy Nhược Di cô nương mới biết
được, nếu Dực nhi biết sớm thì sao lại không nói với tiểu thư chứ?
- Ra vậy. – bất quá nếu chỉ bởi vì chuyện này mà Nhược
Di cam nguyện đợi tại nơi đây… nói vậy đúng như lời Dực nhi nói, Mộc Tiểu Văn
tâm địa độc ác sao?
Trước kia thì có thể mặc kệ không quan tâm tới điều
gì, bây giờ thì nàng đã nếm được cảm giác thê lương rồi. Vô luận nàng có thừa
nhận hay không thì nàng chính là một nương nương tâm xà khẩu xà trong lòng
chúng nhân, gánh chịu cái thân phận thiên kim của tể tướng ứng với tôn quý cùng
sủng ái, cũng phải chấp nhận làm một Văn nương nương ứng với những oán hận,
chán ghét..
- Dực nhi, ta lưu manh ta ngỗ ngược như vậy… ngươi
không sợ ta sao? – nắm lấy tay Dực nhi, nàng lo lắng hỏi. Dực nhi chính là một
bằng hữu tốt bên cạnh từ lúc nàng đến với thế giới này.
- Ai nói tiểu thư ngỗ ngược, lưu manh.. thân phận tiểu
thư tôn quý, vốn là những người đó không biết tốt xấu, tiểu thư trừng phạt các
nàng ấy vốn không sai! – Dực nhi kích động đứng bật lên. – Cũng tại điện hạ
khinh người quá đáng, chưa bao giờ tỏ ra yêu thương tiểu thư, là tiểu thư chịu
ủy khuất mới đúng. Tiểu thư, mệnh người khổ, không nên yêu điện hạ. Người nào
cũng khi dễ không tới tiểu thư nhưng cứ liên quan đến điện hạ thì.. tiểu thư sẽ
không giống tiểu thư nữa. – nước mắt vô lực chảy trào ra. – Tiểu thư vừa tỉnh
liền biến thành một người hoàn toàn khác nhưng.. Dực nhi tình nguyện nhìn thấy
tiểu thư như vậy.
- Dực nhi! – Mục Tiểu Văn cảm động vươn tay nắm chặt
lấy bàn tay Dực nhi.
Bất quá, nàng không hiểu vì sao mình lại bị hắc y nhân
kia đánh ngất. Sau đó Dực nhi cũng ngã xuống theo.. tỉnh lại thì đã thấy ở
trong phủ rồi.
Dực nhi có hỏi quản gia thì được biết là Lý Vân Thượng
tự mình dẫn người tới đem hai nàng về. Nghe nói sắc mặt Lý Vân Thượng lúc đó
rất khó coi, bất quá Mục Tiểu Văn không lấy gì làm ngạc nhiên, ngay từ ban đầu
đã khó chịu rồi, không phải sao?
- Nương n điện hạ cho mời! – sắc trời bắt đầu tối đi,
ngoài cửa vang lên thanh âm của một nha hoàn.
Nha hoàn không có đi vào mà chỉ cúi đầu đứng ở cạnh
cửa nên Mục Tiểu Văn không nhìn thấy được sắc mặt của nàng. “Chắc chắn là có
chuyện rồi”, tâm có chút không yên.
- Ta biết rồi! – nhìn Dực nhi một cái Mục Tiểu Văn mới
trầm giọng nói.
Ăn mặc phục trang