
ững lời khi nãy của Lý Vân Thượng rồi.
Thấy Mục Tiểu Văn nhìn về phía mình, Phương Mặc cũng nhìn lại nàng, cười, gật
đầu.
Việc này đã định là như
vậy rồi!
Chỉ vì ba mươi sáu kế
tình yêu ban tặng cho cơ hội, nàng cuối cùng cũng vào cung rồi.
Trở về phủ tể tướng báo
cho cha mẹ biết tin, Mộc Minh và Vương Uyển Ngữ cũng không có dị nghị gì nhiều
mà chỉ có chút nghi hoặc là nàng sẽ đi bao lâu, thân phận trong cung là gì. Hai
người dặn dò một hồi rồi để cho Dực nhi đi theo hầu hạ.
Ngày tiếp theo nàng theo
công công vào cung. Vị công công dẫn nàng đi gọi là Đức Hiển, nàng nhìn ánh mắt
lão có chút ý vị thâm trường, bất giác da đầu nổi lên cảm giác sợ hãi,
Công công đi phía trước
dẫn đường, nghiêng đầu nhìn Mục Tiểu Văn một cái, ngữ khí coi như là hiền lành:
- Văn nương nương, người
cũng là lần đầu tiến cung, lão thân cũng không thể lúc nào cũng theo sau dặn dò
người mãi được. Trong cung không thể giống với bên ngoài được, cho dù chỉ cách
một bức tường nhưng cũng không dưới mười tám ngàn vạn dặm, và so vơi phủ nhị
hoàng tử trước kia cũng to hơn rất nhiều. Nơi này có thái thượng hoàng và hoàng
thái hậu, có chư vị nương nương, cũng có những vị khách từ phương xa tới. Cho
dù bên ngoài cũng có chỗ dựa như thế nào, cho dù người là thiên kim của tể
tướng thì vào trong cung cũng cần phải chú ý chút. Vào cửa cung như bước vào
đáy sâu biển lớn mặc dù người so với người khác có tự do hơn nhưng quy củ cũng
không thể không tuân. Nếu không chấp hành thì sẽ bị người khác tố cáo hãm hại,
bản thân mình chịu phạt là một nhẽ mà còn làm liên lụy tới tể tướng đại nhân
nữa, chuyện này không thể không nói được.’
Lời nói của vị công công
này tuy không nghe lọt tai lắm nhưng hiển nhiên là vì muốn tốt cho nàng, thoáng
cái đã làm cho nàng nhận ra được tình cảnh mới của mình. Mục Tiểu Văn cung kính
nói:
- Dạ, cảm tạ công công đã
chỉ dạy,Tiểu Văn xin ghi nhớ trong lòng. Nhưng mà hôm nay Mục Tiểu Văn không
còn là nương nương gì nữa, công công cứ gọi thẳng tên hộ của ta là được rồi.
Công công gật đầu, có vẻ
tán thưởng ý tứ của nàng:
- Thật ra người hiểu rất
rõ tình lý mọi chuyện, không vì được sủng ái mà sinh lòng kiêu kỳ.
Cái này không phải là
thấu tình đạt lý, đây chính là sự thật!
Công công lại tiếp tục
dặn dò:
- Bây giờ bên cạnh hoàng
thượng mặc dù chỉ có Nguyệt Cơ nương nương và Lan phi nương nương nhưng còn có
bảy cung mười hai điện, cung nữ tân nhân nhiều không kể hết. Mặc dù Hoàng
thượng vẫn chưa sủng hạnh ai nhưng chuyện trong cung khó ai mà đoán được, bất
luận kẻ nào cũng có khả năng trở thành vị nương nương tiếp theo. – công công
dừng một chút. – Chuyện người và hoàng thượng từng có chút qua lại, trong cung
cấm đề cập tới chuyện đó, bởi vậy nữ tử hậu cung không có một ai biết được.
Người vì ý muốn của hoàng thượng mà vào cung tránh không khỏi việc ở gần hoàng
thượng, đồng thời tránh không được sẽ bị chúng vị nữ tử đố kị, người phải làm
việc cẩn thận.
Vị công công này biết
chuyện cũ! Mục Tiểu Văn nhất thời cảm thấy xấu hổ, gật đầu đáp:
- Dạ!
- Có khả năng hoàng thái
hậu muốn triệu kiến người, những người khác cũng sẽ bái phỏng người, người phải
đối phó cẩn thận!
Phiền toái như vậy sao?
Còn bị thái hậu triệu kiến?! Mục Tiểu Văn cảm thấy có điểm khó khăn, đang ảo
não vì cái quyết định lỗ mãng của mình thì công công lại nói thêm:
- Nhưng mà không phải bây
giờ, hoàng thái hậu và thái thượng hoàng đang ở Minh tu, muốn gặp người phỏng
chừng phải một thời gian nữa.
Mục Tiểu Văn thở phào một
hơi.
Đi cùng công công một
đoạn đường thì gặp một đội nữ tử thanh tú đang lướt qua bên cạnh. Các nàng đều
có chung một bộ dáng, dung mạo tú lệ, trang phục na ná giống với những nữ tử
kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc).
- Tiểu chủ? – Mục Tiểu
Văn thốt ra tiếng.
- Ừm! Đó là những tiểu
chủ được tuyển tú. – Công công gật đầu.
Thế giới trong cung và
ngoài cung đúng là không hề giống nhau! Mục Tiểu Văn im lặng không lên tiếng.
Công công nhìn nàng một
cái, có chút ý vị thâm trường:
- Thật hy vọng các tiểu
chủ sẽ được đền bù như mong muốn.
Mục Tiểu Văn ngưng thần
chú ý công công không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh sau đó mọi thứ
được sắp xếp tại Tây uyển, mấy ngày sau lại có một thánh chỉ mới tới, nàng được
phong làm tân nhân, tại nơi sâu nhất của thúy đình là Hòe Âm chỉ huy các cung
nữ quét dọn pha trà.
Chuyện phong làm tân nhân
này quá mức bất ngờ, không phải hắn chỉ nói là giúp hắn lấy lòng Thủy Tâm công
chúa sao? Bây giờ bị phong làm tân nhân, nghe trên danh hào thì chẳng phải
thành .. thành người phụ nữ của hắn?
Cái này là lạ!
Mục Tiểu Văn ngồi ngây
ngốc trên chiếc ghế đá trong đình. Đúng là vào cửa cung như vào một nơi thâm
sâu như biển, trong cung trừ Thạch Lan và Nguyệt Cơ thì người trong cung không
hề nhận ra nàng là ai. Mà bay giờ hai người bọn họ vốn đã đứng ở vị trí cao cao
tại thượng, khó có thể với tới được.
Khi chính thức nhận công
việc này, nàng tạm thời không thể đi lại tùy tiện trong cung; hoàn cảnh đột
nhiên thay đổi khiến cho Mục Tiểu Vă