
rẫm sẽ phá
bỏ phong ý chỉ kia.
Thôi Minh Vũ ở một bên
miễn cưỡng lên tiếng:
- Lúc đầu ngươi lo lắng
rất chu đáo, các đại thần trong triều hầu như đều biết bởi vậy không có khả
năng muốn giết người diệt khẩu. Nếu hủy bỏ thánh chỉ kia thì chỉ khiến cho
người ra cười nhạo ngươi không kiên nhất, không có uy nghiêm của một quân
vương. Nếu ngươi cố ý làm như thế thì hậu quả nghiêm trọng hơn chính là những
thiên la địa võng do chính ngươi bày ra đang chờ đợi.
Hào khí cứng lại một hồi
lâu, Lý Vân Thượng hỏi:
- Ta vì bồi thường Phương
Mặc mà làm tới như thế sao?
Thôi Minh Vũ liếc mắt
nhìn Mục Tiểu Văn một cái rồi đáp:
- Đúng vậy!
- Tại sao ta không trực
tiếp cấp cho Phương Mặc một thứ tốt hơn? – Lý Vân Thượng lại hỏi.
- Bởi vì ngươi biết người
mà Phương Mặc yêu nhất chính là nàng. – Thôi Minh Vũ miễn cưỡng nói.
Lý Vân Thượng không nói
thêm lời nào, chuyển hướng về phía Mục Tiểu Văn:
- Có thật ngươi không
muốn tiến cung?
- Dạ!
Lý Vân Thượng đứng lên,
xoay người rời đi, để lại một câu: “Ở nhà chờ thánh chỉ.”
Mục Tiểu Văn ngơ ngác
nhìn hắn và Thôi Minh Vũ phất tay áo rời đi, nhất thời chỉ cảm thấy đầu đau
choáng váng. Ngẫu nhiên mà gặp lại nhau đừng nói là lại làm thay đổi cuộc sống
tiêu diêu tự tại của nàng chứ? Nghe qua ngữ khí của hắn cũng không rõ lắm hắn
là vui hay giận hay buồn hay ghét; nhưng mà cho dù thánh chỉ rất mạnh, nếu nàng
thà chết không thỏa hiệp thì hắn hẳn cũng không có cách nào khác.
Nàng vội vàng trở về nhà,
một đường chạy thẳng tới thư phòng, đẩy cửa kêu lên:
- Phương Mặc!
Phương Mặc ngồi trước bàn
xuất thần nhìn một món đồ gì đó, thấy nàng đi vào hắn vội vàng giấu món đồ đi,
khuôn mặt liền tươi cười chào đón:
- Tiểu Văn!
Mục Tiểu Văn nhận ra điểm
khác thường của hắn nhưng vì lúc này có chuyện khẩn cấp hơn nên cũng không chấp
nhất với mọi thứ nữa, vội vàng nói:
- Hoàng thượng muốn triệu
ra tiến cung!
- Cái gì? – Phương Mặc
cực kỳ hoảng sợ.
Mục Tiểu Văn đem chuyện
vừa rồi kể lại một lần, nàng còn nói thêm:
- Tóm lại là thế này,
chúng ta phải ở lại kinh thành rồi!
- Ở lại kinh thành?! –
Phương Mặc thất thần, nhỏ giọng lặp lại. – Ở lại kinh thành …
- Phương Mặc, chàng hy
vọng ta tiến cung?
Phương Mặc mỉm cười lắc
đầu:
- Đương nhiên là không
phải!
- Nhưng chàng cũng không
có ý phản đối. Chẳng lẽ .. chàng muốn ở lại kinh thành?
Phương Mặc không lên
tiếng.
Mục Tiểu Văn nhẹ nhàng
nắm lấy tay hắn:
- Phương Mặc, ta biết
chàng luôn gạt ta rất nhiều chuyện, chàng không muốn ta vì chuyện này mà rầu rĩ
mà muốn ta được vui vẻ. Nhưng mà chàng không nên chuyện gì cũng giấu ta, muốn
làm cái gì thì cứ nói ra, không cần do dự. Chàng muốn ở lại thì chúng ta sẽ ở
lại, chàng nói cái gì ta đều đồng ý hết.
Trải qua nhiều chuyện như
vậy, đã tới lúc mọi thứ trở thành tro bụi quay về bình tĩnh; trước kia nàng
không nghĩ, bây giờ lại càng không nghĩ cuộc sống này chỉ có phong hoa tuyết
nguyệt, chỉ có tình yêu. Muốn thật sự bắt đầu một cuộc sống thì phải đối diện
với những khó khăn trong chính cuộc sống đó. Trước kia Phương Mặc bất cần đời
nhưng hắn vốn là một đứa nhỏ được nuôi lớn trong một môi trường hòa bình ngàn
kiều vạn sủng, tận thâm tâm luôn là người thiện lương hiếu nghĩa, muốn hắn ngỗ
nghịch, chống đối lại với cha mẹ thì sợ là rất khó.
Bây giờ hắn luôn khổ não,
e cũng vì vậy.
Mục Tiểu Văn gắt gao nắm
chặt tay hắn, rốt cuộc mỉm cười, ôm chầm lấy nàng, ngữ khí rầu rĩ cứ như đang
làm nũng:
- Thật sự rất muốn cùng
nàng rời đi, đến một nơi mà không có bất kỳ một ai tìm được.
Mục Tiểu Văn ôm lấy hắn,
tâm lý có chút cảm khái. Nàng chung quy vốn nghĩ đặt mình trong một thế giới tự
do tự tại, cuối cùng thì bây giờ cũng có thể đứng dậy là đối mặt với hết thảy,
cho dù có đau đớn thì cũng sẽ mỉm cười. Còn con người vốn hào hiệp phóng túng
Phương Mặc này, giữa mi mắt thoáng qua không ít trầm ổn, dù có thể nào thì nhất
định phải kiên nhẫn, mạnh mẽ lên.
Tất cả mọi thứ đều đã
thay đổi rồi!
Phần cuối của mỗi câu
chuyện cổ tích là: từ nay về sau cô bé lọ lem và chàng hoàng tử sẽ sống hạnh
phúc bên nhau suốt đời. Nhưng như thế nào mới là hạnh phúc? Nếu như muốn viết
hết câu chuyện thì nhất định không thiếu vài chi tiết lục đục, gia trưởng cũng
chiếm không ít, sau đó hai người mới tìm thấy trong đó những tình cảm ấm áp,
hạnh phúc nhất. Muốn mới mẻ, kích thích, muốn hạnh phúc hoa mỹ nhẹ nhàng, được
như vậy thì đúng là ngoài cả mong đợi rồi.
Mục Tiểu Văn không nhịn
được mà cười rộ lên; Phương Mặc buông nàng ra, đánh giá một phen:
- Vừa rồi nương tử lại
không chuyện tâm rồi!
Mục Tiểu Văn đang muốn
đáp trả thì bên ngoài Dực nhi nhẹ giọng nói vọng vào:
- Tiểu thư, hoàng thượng
tới.
Tới nhanh như vậy sao?
Hai người giật mình nhìn
nhau rồi nàng tiến lên mở cánh cửa ra. Lý Vân Thượng lẳng lặng tiến vào, ánh
mắt lãnh thanh đảo qua Phương Mặc và Thôi Minh Vũ rồi hắn nghiêng người đi qua,
nhìn xa xa. Một bên là Thôi Minh Vũ miễn cưỡng mở thánh chỉ ra, đọc:
- Mục Tiểu Văn và Phương
Mặc tiếp chỉ!
Mục Tiểu Văn và Phương
Mặc cùng quỳ xuố