
ng.
- Phụng thiên thừa vận,
hoàng đế chiếu viết: Phu nhân Phương Mặc – Mục Tiểu Văn lập tức tiến cung, trợ
giúp trẫm một tay. Khâm thử!
Mục Tiểu Văn giơ hai tay
quá đầu muốn tiếp nhưng Thôi Minh Vũ lại hừ nhẹ một tiếng, ném thánh chỉ xuống
đất. Mục Tiểu Văn nhặt lên, không thèm để ý tới hắn, đứng lên nhìn Lý Vân
Thượng nói:
- Hoàng thượng, xin thứ
cho dẫn nữ vô lễ. Dân nữ tuyệt đối sẽ không tiến cung.
Phương Mặc cũng đứng lên,
sắc mặt có chút phức tạp:
- Hoàng thượng, xin người
hãy buông tha cho phu nhân của ta!
Vẻ mặt Lý Vân Thượng vốn
không có gì, nghe nói thế thì xoay người lại, lẳng lặng nhìn Phương Mặc một
hồi, sau đó không hề giấu sự mất mát trên khuôn mặt đơn thuần tinh xảo.
- Ngươi cũng biết, trẫm
chỉ là muốn giữ ngươi lại mà thôi.
Ha!!!
Mục Tiểu Văn đột nhiên
cảm thấy buồn cười, thì ra nàng đã trở thành người ngoài rồi. Nàng còn đang
thắc mắc vì sao Lý Vân Thượng lại kiên quyết muốn nàng tiến cung như vậy. Cho
dù hắn đã có thể đối với nàng có chút bằng mặt nhưng trước kia cũng từng là một
người mà hắn chán ghét vô cùng, đem nàng tiến cung thì mỗi ngày đều gặp mặt,
đối với hắn mà nói thì chỉ có thể coi như hành hạ mà thôi.
Mục Tiểu Văn cúi đầu liễm
mi, trầm mặc không lên tiếng. Phương Mặc nhìn nàng rồi quay sang nói với Lý Vân
Thượng:
- Đa tạ ý tốt của hoàng
thượng, chỉ là hoàng thượng có thật thì cũng không nên như thế này. Hoàng
thượng và tiểu dân không còn thiếu nợ nhau điều gì, quá khứ đã sớm quên đi,
hoàng thượng không nên nhớ tới nữa.
Ánh mắt Lý Vân Thượng
chân thành tới trong suốt, tư thái như một tiên nhân đứng trước cơn gió lành,
sự an tĩnh cứ như chưa từng trải qua khói lửa nhân gian:
- Ngươi không phải tiểu
dân. Ngươi vẫn luôn bên cạnh trẫm, trợ giúp trẫm, đối với trẫm mà nói thì ngươi
là một người rất quan trọng. Văn nương nương là do trẫm ban cho ngươi, ngươi
không nên vì vậy mà nghi kỵ …
- Hoàng thượng .. –
Phương Mặc lên tiếng cắt ngang lời hắn, sắc mặt càng thêm phức tạp. – Sau này
hoàng thượng không cần phải nói tới chuyện này nữa …
Lý Vân Thượng dừng lại,
chớp mi rồi lẳng lặng chờ Phương Mặc nói tiếp nhưng lâu sau Phương Mặc vẫn
không nói thêm gì.
Đều là những lời tâm
huyết của những con người có tình cảm tốt đẹp với nhau, không ngờ Lý Vân Thượng
lại có thể nói những lời cảm tính đến vậy. Trong lòng Mục Tiểu Văn nhẹ cười một
tiếng, sao nàng có thể hiểu lầm là hắn còn sót lại chút tình cảm đối với mình.
Nếu không, nàng đúng là tự mình đa tình quá rồi. Tốt lắm, cứ thế mà ở chung đi,
mọi thứ cũng dần tốt lên thôi.
Không khí căng thẳng, đột
nhiên Thôi Minh Vũ đứng một bên miễn cưỡng mở miệng nói:
- Phương huynh, chúng ta
nói chuyện riêng một lát.
Phương Mặc nghi hoặc,
nhìn hai người kia một cht rồi cũng đi ra ngoài. Bên trong phòng chỉ còn lại
hai người, Lý Vân Thượng và Mục Tiểu Văn.
Khí ép bỗng trở nên ngưng
trệ cường đại, Mục Tiểu Văn thoáng cái hoảng lên rồi lại không rõ vì sao mình
lại hoảng. Nàng có quay mặt, ánh mắt trốn tránh, chỉ mong hai người kia nhanh
chóng quay lại.
Lý Vân Thượng đứng đối
diện nàng hình như đang đánh giá căn phòng này. Hắn hướng phía trước Mục Tiểu
Văn mà đi tới từng bước, hai người cơ hồ dán chặt lấy nhau, Nhất thời trống
ngực Mục Tiểu Văn gia tốc, trong nháy mắt sắp hít thở không thông; khi Lý Vân
Thượng bước qua bên người nàng, hai người thoáng nhìn qua nhau.
- Đây .. là cái gì? – hắn
đi tới gần bức tường, cầm lấy một món đồ nhỏ treo trên tường, nghi hoặc lên
tiếng hỏi.
Mục Tiểu Văn hồi phục
tinh thần, nhìn lại, thấy đó là một chiếc móc dính tường, liền đáp:
- Đó là một món đồ mà dân
nữ lúc cao hứng đã làm ra.
- Hình như .. trẫm từng
nhìn thấy.
Từng nhìn thấy? Đúng rồi,
lúc nàng còn ở Vi tiếu đường ở thành Thiên Lạc, có thể là khi đó đã từng nhìn
thấy.
- Dân nữ làm cái này để
bán bên có thể vài tiểu thư quan gia cũng có cho nên hoàng thượng mói thấy qua.
- Thì ra là thế. – Lý Vân
Thượng khẽ cười. – Xem ra trẫm muốn Phương phu nhân giúp trẫm lấy lòng Thủy Tâm
công chúa là chính xác rồi.
- Hoàng thượng, người …
thật sự muốn lấy lòng Thủy Tâm công chúa?
- Đúng vậy!
- Tại sao?
- Trẫm muốn nàng vui vẻ.
Hắn không hề giấu sự sủng
nịnh đối với vị Thủy Tâm công chúa kia, ánh mắt ôn nhu tựa như xuyên thấu qua
căn phòng này mà dường như thấy được Thủy Tâm công chúa, khuôn mặt tuyệt sắc
nhu tình. Mục Tiểu Văn có điểm thất thần. Có thể .. nàng đá đánh giá thấp vị
Thủy Tâm công chúa kia rồi; có lẽ hắn bây giờ đã thật sự bắt đầu yêu Thủy Tâm
công chúa. Chỉ vì không biểu đạt ra nên bị Thủy Tâm công chúa hiểu lầm mà thôi.
Thời gian một tháng,
không dài cũng không ngắn lắm. Có thể tụ tập với người bên trong hoàng cung, có
thể phát sinh khá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng của nàng nữa.
Nàng không phải là một
chuyên gia tình yêu nhưng mà có thể giúp một chuyện khó khăn, tận mắt nhìn thấy
hắn không còn cô độc, có lẽ nàng sẽ thư thái
Quay người muốn đi tìm
Phương Mặc thì đã thấy Phương Mặc đã đứng ngoài cửa, nàng có chút kinh ngạc,
hiển nhiên là hắn cũng đã nghe được nh