
ớc
bộ không ngừng chạy thẳng tới viện của Phong Hồi Tuyết, liền kêu: "A
Tuyết, a Tuyết, huynh có ở đây không . . . . . ."
Không
thấy có người trả lời, Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa phòng Phong Hồi Tuyết ra, tìm khắp
nơi một lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng Phong Hồi Tuyết. Ngay sau đó chạy
đi tìm cha nàng.
Dạ
Thiên nhìn Dạ Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng chạy vào, hồ ly cười cười, "Sắc
Sắc, hôm nay cùng A Tuyết chơi như thế nào?"
"Huynh
ấy vẫn chưa trở lại sao?" Dạ Nguyệt Sắc có chút kinh ngạc hỏi, nàng vốn
còn muốn tìm a Tuyết chỉ điểm cho nàng một chút kỹ thuật đàn, Dạ Nguyệt Sắc lắc
lắc khuôn mặt nhỏ nhắn.
Dạ
Thiên vội vàng đi tới kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ân cần hỏi han: "Sắc Sắc,
cùng A Tuyết thất lạc nhau sao? Không sao, nói không chừng qua không bao lâu
nữa hắn không tìm được con, sẽ trở lại thôi mà!"
Dạ
Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, ngượng ngùng nói với Dạ Thiên: "Phụ thân, cha
bận rộn rồi. Con đi luyện đàn đây. . . . . ."
Dạ
Thiên nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, nữ nhi bảo bối cuối cùng cũng đã thông
suốt, mặt vui mừng nhìn Dạ Nguyệt Sắc rời đi, cũng đã tiến bộ hơn rồi, không tệ
không tệ!
. . .
. . .
Trên
Đàn Sơn, cây cối um tùm. Sau cơn mưa bùn đất có mùi thơm ngát, con đường nhỏ
rải đá xanh xanh, ven đường cỏ xanh mang theo những giọt sương, sâu trong Đàn
Sơn, mơ hồ truyền đến thanh âm chuông mõ vang xa.
Cả
Đàn Sơn đều là biến ảo như tiên cảnh. . . . . .
Khói trà
lượng lờ, trên không trung là sự tĩnh mịch của chốn cửa phật. Phong Hồi Tuyết
bưng ly trà khói lượn lờ, đặt ở khóe miệng nhấp một ngụm.
"Vật
Ngôn đại sư!" Phong Hồi Tuyết để ly trà trong tay xuống, cười ôn hòa nói,
"Nước mưa dùng để pha trà, tất cả vừa tốt vừa có ích! Trà Long Tỉnh dùng
nước mưa, hương trà không dứt!"
"Thí
chủ quá khen!" Vật Ngôn đại sư uống một ngụm trà, cười tựa như phật Di
Lặc, nhìn thiếu niên Phong Hồi Tuyết trước mặt, không chút để ý nói một câu:
"Thí chủ mới vừa hỏi lão nạp vấn đề có liên quan đến ‘ Thiên Nhật Hồng’ ,
lúc này có thể có chút manh mối rồi?"
Phong
Hồi Tuyết nhìn lá trà trong ly trà, trà là dương, nước mưa là âm, nước mưa hòa
với lá trà, âm dương hòa hợp!Khuôn mặt Phong Hồi Tuyết Hơi cười, hướng về phía
Vật Ngôn đại sư thi lễ một cái, "Đa tạ đại sư!"
Vật
Ngôn đại sư chỉ cười không nói, nhìn Phong Hồi Tuyết nhàn nhạt nói một tiếng:
"Âm dương hòa hợp, âm dương cũng tương khắc. . . . . . Thí chủ nếu hiểu,
nhất định bình yên. . . . . ."
Phong
Hồi Tuyết hướng về phía Vật Ngôn đại sư thi lễ một cái, phi thân lao về hướng
chân núi.Thân ảnh màu xanh của hắn chỉ chốc lát liền biến mất khỏi Đàn Sơn.
Trong
Tướng phủ một khúc Phượng Cầu Hoàng đứt quãng bay ra, kỹ xảo cứng ngắc, nhưng
ngược lại mang theo vài phần ý vị! Phong Hồi Tuyết vừa trở về Tướng phủ liền
nghe thấy tiếng đàn hòa tiếng chim, khẽ nhíu nhíu mày. Ngay sau đó cười ôn hòa
đi về hướng viện Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn Cầm trong tay, nhắm mắt nhớ lại bộ dạng Nguyệt Vô Thương đánh
đàn một chút, trong đầu đều là hình dáng ngón tay người nọ quét qua dây đàn ,
khóe miệng dâng lên một chút ý cười, giống như đàn dưới tay nàng chính là tay
của người kia. tiếng đàn rất là lưu loát từ đầu ngón tay từ từ tràn ra.
Lúc
Phong Hồi Tuyết tới đã thấy Dạ Nguyệt Sắc từ từ nhắm mắt, đầu ngón tay lay động
trên dây đàn, lông mi thật dài ở trên khuôn mặt trắng nõn nhẹ nhàng tạo thành
một đường cong tuyệt mĩ.
Trong
mắt không tự chủ xuất hiện một nụ cười ôn nhu cưng chiều, đợi khi tiếng đàn
triền miên kia bay vào lỗ tai. Nụ cười trên mặt Phong Hồi Tuyết cứng lại, khẽ
nhíu nhíu mày, ngây ngốc đứng tại chỗ, đến tận khi một khúc đã đàn xong, dư âm
vẫn còn vang vọng. . . . . .
Dạ
Nguyệt Sắc mở mắt đã thấy Phong Hồi Tuyết đứng ở cách đó không xa, vui sướng từ
cầm đài chạy về phía Phong Hồi Tuyết, kéo tay áo Phong Hồi Tuyết, "A
Tuyết, huynh đã trở lại!"
Phong
Hồi Tuyết nở nụ cười ôn nhuận như gió xuân tràn ra khắp khuôn mặt tuấn dật, ôn
nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Ừ! Tài đánh đàn của Nguyệt Sắc đã
tiến bộ!"
"Thật
sao?" Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nhìn Phong Hồi Tuyết, "Cũng là nhờ công
lao của A Tuyết dạy tốt quá thôi!" Dạ Nguyệt Sắc thu hồi vẻ mặt hưng phấn
nhìn Phong Hồi Tuyết.
Phong
Hồi Tuyết cưng chiều cười một tiếng, đương nhiên sẽ không vạch trần tiếng đàn
triền miên mang theo một chút sắc sảo như thế hoàn toàn không phải phong cách
của hắn.
"Sắc
Sắc, sinh nhật 18 cũng sắp đến rồi, nàng muốn quà tặng gì?" Phong Hồi
Tuyết ôn nhu hỏi, Dạ Nguyệt Sắc mờ mịt, nàng không biết sinh nhật Dạ Nguyệt Sắc
thời đại này.
Phong
Hồi Tuyết thấy bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc mê mang, cưng chìu mà cười cười: "Hôm
đó cũng là tết Nguyên tiêu, Nguyệt Sắc có thể chọn hai món quà tặng. . . . .
."
Tết
Nguyên tiêu, mười bốn tháng bảy. Âm dương hòa hợp. Phong Hồi Tuyết nhíu nhíu
mày, dường như có thứ gì đó xẹt qua trong đầu, nhanh đến mức làm cho hắn bắt
không được. . . . . .
Hiện
nay kinh thành ngoại trừ những quan văn cổ hủ đều đang nhốn nháo bởi một
sự kiện vô cùng lớn, chính là chuyện nữ nhi Lan viên ng