
g Nguyệt Vô Thương cong lên yêu nghiệt, nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, từ
từ đến gần bên môi, đôi môi mềm mại bao lấy đầu ngón tay Dạ Nguyệt
Sắc một cái, hết sức sắc tình mút mút, mặt Dạ Nguyệt Sắc Sắc đỏ
lên. Chuẩn bị thu hồi tay mình, nụ cười trong mắt Nguyệt Vô
Thương sâu hơn, há có thể để cho nàng như nguyện, đầu lưỡi linh hoạt trên
đầu ngón tay xoay mấy vòng.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn động tác hết sức yêu nghiệt đó, nàng sợ nàng sẽ nhịn không
ngừng nhào lên, “Nguyệt Nguyệt, thật ra thì ta rất khỏe, để ta tiếp tục trở về
luyện đàn!”
Nguyệt
Vô Thương quyết định không trêu chọc nàng nữa, môi rời đầu ngón tay Dạ Nguyệt
Sắc, trên tay hơi dùng lực một chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc kéo vào trong ngực,
hai người một trước một sau ngồi, Nguyệt Vô Thương đem cằm đặt ở bả vai Dạ
Nguyệt Sắc, thanh âm sâu kín truyền vào tai Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc Sắc, nếu như. .
. . . .” Nguyệt Vô Thương lựa chọn từ ngữ, không biết phải nói làm sao, ngay
sau đó lại nghĩ, sao hắn lại sẽ đồng tình với Vương Duẫn, nếu như không làm như
vậy, về sau chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.
“Nếu
như cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc tò mò hỏi. Hôm nay Nguyệt Nguyệt có chút kỳ quái!
“Không
có gì, ta là nói, nếu như nàng học không được, ta sẽ không thả nàng về nhà!” Mỗ
yêu nghiệt tu luyện hai mươi sáu năm nào đó nói chút trẻ con.
Nắm
thật chặt tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, thật đúng là người chuyên gây họa! Cái khác
ngược lại không học được, công phu trêu hoa ghẹo nguyệt ngược lại là hạng nhất.
Hiện
tại nếu để nàng về nhà, không phải là thấy một binh sĩ si tình thâm
tình tỏ tình sao? Ánh mắt màu đen của Nguyệt Vô Thương chợt lóe, chẳng qua hắn
chỉ đem chuyện tình Lan gia tiểu thư yêu tú tài nghèo làm ra vẻ rất vô tình nói
cho Lan viên ngoại, sau đó tùy ý dưới sự an bài của hắn, mới có tiết mục ném tú
cầu này.
“Không,
thả ta về nhà, ta ăn ngươi ngủ cùng ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình có điểm
giống lạp xưởng, bi phẫn tránh Nguyệt Vô Thương, có chút khí thế
nói: “Ta ăn chết ngươi!”
Chẳng
qua là Dạ Nguyệt Sắc vĩnh viễn không biết, đêm mưa hôm đó, có một thiếu niên si
tình, đứng trong mưa, đứng chờ giai nhân đến ngất xỉu.
HĐ:
ta thấy thương Duẫn Chi .. Duẫn Chi lại đây với bổn cô nương nào )
Bên
trong phủ Vương Thượng thư, Vương Duẫn nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đôi
môi trắng bệch. Trong miệng không ngừng tự lẩm bẩm: "Dạ tiểu thư, Dạ tiểu
thư. . . . . ."
Vương
Thượng Thư nhìn đứa con trai duy nhất của mình trúng độc không nhẹ, nha hoàn
bên cạnh không ngừng đổi khăn lông trên trán hắn, Vương Thượng Thư thở dài, cho
dù mặt mũi lão già này ông cũng không cần, ông cũng phải đến đó thử một lần.
Vương
Thượng Thư đi tới tướng phủ, nhấc màn cửa xe ngựa lên, nhìn cửa lớn tướng phủ,
thật tâm mà nói. Ông đối với Dạ Nguyệt Sắc ấn tượng không tốt, mặc dù nàng là
hòn ngọc quý duy nhất trên tay Dạ tướng gia. Nhưng, tiểu tử ngốc nhà ông, Vương
Thượng Thư thở dài, coi như tấm mặt mo này không cần, ông cũng muốn đi thử một
chút,tìm Dạ tướng trò chuyện một chút...
Xuống
xe ngựa, Vương Thượng Thư rảo bước đi về phía cửa phủ thừa tướng, lúc này một
chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa tướng phủ, trên xe ngựa đi xuống một nam tử quần
áo sáng trắng, mặt như hoa đào, nơi khóe mắt có một nốt ruồi chu sa, hồng đẹp
đẽ. Ngón tay trắng nõn vén màn che xe ngựa lên, nắm lấy một bàn tay trắng nõn
khác, nào ngờ nàng kia cũng không có dựa vào nam tử, từ trên xe ngựa liền tự
nhảy xuống.
Người
này không phải là là thiên kim nhà Dạ Tướng thì là ai, Dạ Nguyệt Sắc. Vương
Thượng Thư chỉ cảm thấy nam tử cúi đầu hướng về phía nàng kia nói một câu gì
đó, mặt cô gái nhất thời đỏ bừng.
Thấy
cảnh này, Vương Thượng Thư phất tay áo, đã sớm nghe nói Dạ Nguyệt Sắc lưu luyến
si mê Tứ hoàng tử, hôm nay lại cùng Cẩm Nguyệt Vương lôi kéo không rõ, ông
tuyệt đối sẽ không cho Duẫn Chi cưới Dạ Nguyệt Sắc. Ông xác định tiểu thư Lan
gia không tệ, mặc dù là con gái của một thương nhân, nhưng là có tri thức hiểu
lễ nghĩa, đẹp cả trong lẫn ngoài, so với Dạ Nguyệt Sắc không biết tốt hơn gấp
bao nhiêu lần! Vương Thượng Thư tức giận phất tay áo, đi lên xe ngựa rời đi. .
. . . .
"Sắc
Sắc, nhớ luyện tập nhiều hơn. . . . . ." Nguyệt Vô Thương sờ sờ đỉnh đầu
Dạ Nguyệt Sắc, đôi môi cong cong, nụ cười vui vẻ trong mắt lưu động thành vẻ
cưng chiều.
Dạ
Nguyệt Sắc nghĩ tới tình cảnh bị áp bức, nhìn đầu ngón tay ửng đỏ, trên mặt do
cáu giận đến mức nổi hồng. Hôm nay nàng chẳng qua là nghĩ chơi xấu không muốn
luyện đàn, kết quả, yêu nghiệt này lại, lại. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc bi phẫn
nghĩ mà muốn đập đầu chết.
"Biết,
biết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đáp: "Nguyệt Nguyệt, thời
gian cũng không còn sớm, ngươi trở về sớm đi. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc
chuyển đôi mắt, hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói.
Nguyệt
Vô Thương buồn cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hắn không phải là nhân lúc nàng chơi
xấu mà thưởng nàng một chút sao! Trong mắt nụ cười sâu hơn, nhìn về phía Dạ
Nguyệt Sắc gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc như trút được gánh nặng chạy vào
tướng phủ.
Cư