80s toys - Atari. I still have
Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327950

Bình chọn: 7.5.00/10/795 lượt.

, hơi thở ấm áp ẩm ướt phun bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên

khẩn trương, ngay cả đầu ngón chân cũng co rúc đến một nơi.

“Ừ,

Nguyệt Nguyệt ngươi nói cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngơ ngác hỏi Nguyệt Vô

Thương, Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc hình như có chút ngu ngơ, trong mắt

càng thêm phần trêu đùa, tiếp tục ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, không

chuyên tâm như vậy, ta muốn trừng phạt nàng!”

Dạ

Nguyệt Sắc cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể bị người phía sau

chuyển một cái, sau đó cả người toàn bộ đè trên thân người kia, hai người cùng

nhau té xuống đất.

Dạ

Nguyệt Sắc lấy tư thế cực kỳ bất nhã đè trên người Nguyệt Vô Thương, người phía

dưới cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, không nói lời nào cũng

không động đậy.

Dạ

Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy nhịp tim vừa nhanh mấy nhịp, theo trực giác

định rời khỏi, nửa người vừa mới chống lên, liền bị Nguyệt Vô Thương nhẹ

nhàng kéo lại, cả người hoàn toàn té trong ngực Nguyệt Vô Thương.

Dạ

Nguyệt Sắc không hiểu nhìn Nguyệt Vô Thương, nụ cười người nọ không giảm, ánh

mắt bất động nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nhìn thấy trong lòng Dạ Nguyệt Sắc có

chút tê dại. Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hắn sẽ nhìn như vậy đến lúc xế chiều,

Nguyệt Vô Thương sâu kín hỏi: “Sắc Sắc, Tương Tư Phú dễ nghe, hay là Phượng Cầu

Hoàng dễ nghe?” ( Tác giả: nam nhân này thời

thời khắc khắc đều không quên nhỏ mọn)


Dạ

Nguyệt Sắc cảm thấy thật ra bọn họ có thể đứng lên đàm luận cái vấn đề này, Dạ

Nguyệt Sắc mất tự nhiên vội vã đè ở trên người Nguyệt Vô Thương.

“Dạ?”

Dạ Nguyệt Sắc bị thanh âm mềm mại tinh tế này hao mòn cơ trí, nhìn Nguyệt

Vô Thương, ngượng ngùng nói: “Phượng Cầu Hoàng nghe hay hơn!” Trong lòng yên

lặng lầm bầm hai tiếng, thật ra thì Tương Tư Phú cũng không tồi, bất quá nàng

không dám nói với Nguyệt Vô Thương.

“Nghe

nói Tương Tư Phú của Sắc Sắc đàn ra vô cùng dễ nghe!” Thanh âm miễn cường của

Nguyệt Vô Thương tiếp tục vang lên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trời nóng bức

này đột nhiên lạnh quá a!

“Ha

ha. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười hai tiếng, mặt nịnh nọt

nhìn Nguyệt Vô Thương.

“Khi

Sắc Sắc đàn Tương Tư Phú thì nghĩ tới ai, tương tư ai?” Khóe

miệng Nguyệt Vô Thương cong cong một cách yêu nghiệt, ánh mắt ấm áp nhìn

vào mắt nàng.

“Ngươi!”

Dạ Nguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhìn Nguyệt Vô Thương nói. Nguyệt

Vô Thương thấy biểu tình của Dạ Nguyệt Sắc, cười vui vẻ.

“Ha

ha. . . . . .” Bật cười lớn, lồng ngực vui vẻ chấn động, Nguyệt

Vô Thương ngẩng đầu lên, đem môi tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu Sắc Sắc

nghĩ như vậy, ta muốn thưởng cho nàng!”

Môi

mềm mại ôn nhu từ bên tai dời đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc một chút, ngay sau đó

rời đi, thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa, “Vậy ta muốn bắt đầu trừng phạt

nàng rồi. . . . . .”



Trừng phạt thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngu đần hỏi, khuôn mặt Nguyệt Vô

Thương tràn đầy nụ cười, còn chưa kịp trả lời. Đột nhiên hai mắt hoa đào nhíu

lại, nói xong lật người ôm Dạ Nguyệt Sắc, song song ngồi trên đất, miễn cưỡng

nói một câu: “Xuống đây đi!”

Nam

Uyên im hơi lặng tiếng đứng bên trong gian phòng, mặt hài hước

nhìn Nguyệt Vô Thương, sau đó lưu manh mà cười cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ

Nguyệt Sắc bị ánh mắt trần trụi chăm chú kia dọa cho sợ đến ra sau lưng Nguyệt

Vô Thương tránh né.

Nguyệt

Vô Thương hé mắt đảo qua trên người Nam Uyên, Nam Uyên ngượng ngùng nói: “Không

phải nhìn nhiều hại mắt sao?” Sau đó nói thầm một tiếng, hẹp hòi, lúc ánh mắt

Nguyệt Vô Thương quét tới lần nữa, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

“Đông

Ly. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hướng bên ngoài hô một tiếng, Đông Ly liền dẫn

một nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu mang thức ăn lên. Sau

đó toàn bộ nhanh chóng lui ra.

“Sắc

Sắc, nhớ ăn nhiều một chút, học xong mới có thể về nhà đó!” Nguyệt Vô Thương ưu

nhã ngồi bên cạnh bàn, hướng Đông Ly phía ngoài cửa nói: “Đi đến

tướng phủ, nói Bổn vương tự mình dạy cho Dạ tiểu thư học Cầm! Học xong sẽ đưa

nàng trở về phủ, Dạ tướng gia không phải lo lắng !”

Dạ

Nguyệt Sắc quét mắt một vòng thanh cổ cầm kia, nàng rất muốn có dũng khí đập nó

đi, nhưng khi đảo mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cười đến vô cùng ấm áp, không thể

làm gì khác hơn là không có dũng khí ngồi đối diện với Nguyệt Vô Thương, cầm

đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Dùng

sức nhai cơm trong miệng, giống như đó chính là Nguyệt Vô Thương. Bạo Quân!

Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, gắp một món ăn bỏ vào chén Dạ

Nguyệt Sắc, nụ cười kia thấy tà ác thế nào ấy!

. . .

. . .

Khí

trời mùa hè tựa như nữ nhân biến sắc mặt, nói thay đổi liền thay đổi ngay, mới

vừa còn đang chiếu sáng rực rỡ, bỗng chốc cuồng phong cuốn lấy mây đen, rất

nhanh liền tại tấm màn đen rách nát trên bầu trời, đen ngòm một mảnh, trong

nháy mắt liền kèm theo sấm sét vang dội.

Không

tới một khắc, mưa tầm tã, mưa như trút nước rơi xuống, đánh vào Bích Thủy Hồ

vang lên tiếng linh đang vang dội, trong mưa gió chập chờn, che dấu tiếng đàn

tâm tê phế liệt của Dạ Nguyệt Sắc. Nhìn lạ