
i Nguyệt Vô Thương, lại nhàn
tản ngồi bên cạnh, hăng hái nghe ma âm do Dạ Nguyệt Sắc chế tạo, thỉnh thoảng
lên tiếng nhắc nhở đôi câu, chỉ điểm một chút.
Đáng
thương Đông Ly mạo hiểm mưa to đi tới tướng phủ, liền nhìn thấy Vương Duẫn hôm
nay bị chủ tử nhà hắn hãm hại, cố chấp đứng ở cửa tướng phủ, mặc cho mưa to gió
lớn.
“Ta
nói Vương công tử, tiểu thư nhà chúng ta thật sự không có ở trong phủ, ngài trở
về đi thôi!” Thủ vệ canh cửa khuyên.
“Ta
chỉ muốn gặp Dạ tiểu thư một chút, xong ta liền đi!” Vương Duẫn lau nước mưa
trên mặt một cái, ánh mắt cố chấp nhìn cửa tướng phủ, mong đợi một giây kế
tiếp, thân ảnh ngày mong đêm nhớ sẽ xuất hiện trước mắt của mình.
Thị
vệ kia nhìn mưa càng rơi càng lớn, thở dài một cái: “Ai, ngài muốn chờ cứ chờ,
tiểu thư nhà ta thật sự không có ở đây, cái này phiền ngài cầm lấy!” Thủ vệ kia
đem ô cầm trong tay đưa cho Vương Duẫn, tự mình chạy đến cửa dưới hiên tránh
mưa.
Vương
Duẫn căn bản sẽ không nhận cái ô đưa tới, chẳng qua ánh mắt chấp nhất kiên định
nhìn cửa, trong lòng bách vị tạp trần, Dạ tiểu thư nhất định là giận hắn hôm
nay không đem tú cầu ném ra, cho nên hiện tại không gặp hắn! Hắn không muốn
cưới Lan tiểu thư, hắn thích Dạ tiểu thư! Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, dù
hắn bị phụ thân đánh chết cũng muốn cưới nàng!
Nam
Uyên nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa một chút, liên tưởng đến ý định của
chủ tử nhà mình, thật đúng là hồ ly mà! Không phải là không muốn để cho Vương
Duẫn nhìn thấy Dạ tiểu thư sao! Nam Uyên không thể làm gì khác hơn là bảo phu
xe thay đổi xe ngựa, chạy về hướng Tô Mạc Già.
Trước
khi đi, nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa chật vật một chút, thật là đáng thương!
Trong mắt cũng không hề có chút ý đồng tình nào, lắc đầu một cái, nếu phải sao
thì chịu vậy đi thôi.
Mưa
càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng sấm sét vang dội. Ùng ùng, không
biết thương tâm phụ họa người nào. Tia chớp nhá lên, từ trên trời sét đánh
xuống, trực tiếp bổ vào bên cạnh Vương Duẫn, Vương Duẫn sợ hết hồn, nắm chặt
quả đấm, vẫn cố chấp như cũ đứng tại chỗ!
Lúc
Dạ Thiên đi ra thấy Vương Duẫn đứng trong mưa toàn thân ướt đẫm, tóc dính bết
vào trên khuôn mặt tuấn mỹ, quần áo dán thật chặt trên người, nước theo tóc rơi
xuống. Trên mặt kiên nghị tràn đầy tình ý, tràn đầy cố chấp!
Dạ
Thiên nhìn Vương Duẫn lắc đầu một cái, hài tử này thật tốt, chỉ tiếc a. . . . .
.
“Đến
Vương Thượng thư phủ báo tin, Vương công tử ở tướng phủ!” Dạ Thiên nhìn thủ vệ
ở cửa nói, người nọ lĩnh mệnh đi. Dạ Thiên nhìn người trong mưa cố chấp, hắn
kiên trì, bọn họ không có quyền ngăn cản.
Dạ
Thiên thở dài, lắc đầu một cái, vào phủ.
Mưa
to đập vào người, đánh vào người hắn đều không cảm thấy đau đớn, chẳng qua là
nước mưa rơi vào trong mắt, thật sự có chua xót.
Vương
Duẫn nắm thật chặt tay, Dạ tiểu thư tại sao không muốn gặp hắn? Tại sao? Tại
sao?
Những
đoạn kí ức kia chỉ có hình ảnh hai người bọn họ, không ngừng hiện lên
trong đầu Vương Duẫn, nơi Hoa Đào Tự mới gặp gỡ, hắn mê luyến nàng;
nàng cự tuyệt, hắn oán hận nàng; gặp lại ở cửa tướng phủ, lòng hắn xao
động; nơi Ỷ Thúy các, lòng hắn thương nàng; Du ngoạn ở Đàn
Sơn , hắn oán hắn không thể bảo vệ nàng; dã ngoại ở Hương Sơn ,
nàng nói cũng thích hắn; đêm mưa hôm nay , nàng không gặp hắn. . . . . .
Thì
ra là hắn và nàng cũng có nhiều chuyện xưa như thế. Những thứ kia làm hắn cảm
thấy trong lòng xao động, hình ảnh trong đầu không ngừng cất đi, kịch
liệt va vào đầu hắn, Vương Duẫn chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, càng
ngày càng đau, trong thoáng chốc thấy được người mình thầm thương trộm nhớ. . .
. . .
“Dạ
tiểu thư, nàng rốt cuộc đã chịu gặp ta. . . . . .” Trên mặt tuấn dật xẹt qua nụ
cười mừng rỡ, sau đó như trút được gánh nặng ngã trên mặt đất, làm vỡ tan
vô số bọt nước.
“Duẫn
Chi. . . . . .” Vương Thương Thư xuống xe ngựa, vô cùng đau đớn hô lên,
không kịp che dù, nhanh chóng chạy về hướng Vương Duẫn.
Sau
đó ôm lấy đầu Vương Duẫn, mặt đau lòng nói: “Duẫn Chi, hài tử này sao lại ngốc
như vậy a!”
“Dạ
tiểu thư, nàng gả cho ta có được không!” Vương Duẫn đã hôn mê, vô ý thức nỉ non
một câu, sắc mặt trắng bệch lúc này có chút dọa người, Vương Thương Thư lập tức
vội vàng kêu người đem Vương Duẫn đặt lên xe, vô cùng lo lắng chạy về
hướng phủ thượng thư.
Ở Tô
Mạc Già Dạ Nguyệt Sắc ngây ngô không biết một màn tình cảm sâu như vậy của Duẫn
Chi. Hiện nay Phượng Cầu Hoàng đã có thể đại khái nghe ra, Dạ Nguyệt Sắc nhìn
đầu ngón tay mình có chút hồng hồng. Từ trên đài chạy tới bên người Nguyệt Vô
Thương, giơ ngón tay hồng hồng của mình lên, trắng nõn thon dài, lúc này đầu
ngón tay hồng hồng, ngược lại xem ra hết sức đáng yêu.
“Nguyệt
Nguyệt, ngươi xem đều đỏ hết rồi. . . . . .” Ngụ ý, có thể nghỉ ngơi nha! Cặp
mắt mạo hiểm nhìn Nguyệt Vô Thương, bộ dạng rất tội nghiệp.
Nguyệt
Vô Thương nắm ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong mắt càng tươi,
chớp chớp đôi mắt hoa đào, “Muốn thổi một chút?”
Dạ
Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, cần nghỉ ngơi! Nháy mắt hướng Nguyệt Vô Thương mừng
rỡ. Khóe miện