
̉ của bọn họ. Để họ cùng một nữ
nhân khác hưởng cuộc sống hạnh phúc.
Nguyệt
Vô Thương cau mày lắng nghe đối thoại của hai người. Vừa phải che chở
Dạ Nguyệt Sắc, vừa phải đề phòng Nguyệt Lưu Ảnh công kích, khiến
hắn chỉ có thể đánh ngang tay với Nguyệt Lưu Ảnh. Ba người dời trận
địa, cách thật xa thần điện.
Chẳng
qua là hai người đối thoại khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương quýnh lên, từ lần
trước ở Hoa Đào Tự mới gặp gỡ Dạ Nguyệt Sắc, hoàn toàn muốn giải độc Thiên Nhật
Hồng, đem Dạ Nguyệt Sắc tra xét một lần, đơn giản đúng là con gái của Dạ tướng
gia, nhưng cũng đã tìm đủ mọi tin tức, cũng không tra ra nhiều hơn tin tức.
Cho
đến khi Dạ Nguyệt Sắc mang thai tới nay nói lời nói kỳ kỳ quái quái cũng làm
cho hắn sinh nghi, chẳng qua là hắn cảm thấy hắn nên tin tưởng nàng, vô luận
nàng là ai, đến từ nơi nào đều là kiếp này hắn ắt không thể thiếu nàng, đã muốn
in ở xương máu trong người của hắn nên cũng không lại đi tra về tất cả về Dạ
Nguyệt Sắc.
Nếu
là người sống bên nhau cả đời, Nguyệt Vô Thương sao lại có thể để cho Nguyệt
Lưu Ảnh dẫn nàng đi, Nguyệt Vô Thương hơi híp tròng mắt, cả người tản mát ra
khí thế nguy hiểm khiếp người, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, thừa dịp
Nguyệt Lưu Ảnh cùng Dạ Nguyệt Sắc nói chuyện, trong nháy mắt, đem hết toàn lực
vung một chưởng chụp về hướng Nguyệt Lưu Ảnh.
Nguyệt
Lưu Ảnh thấy tình huống không đúng, theo bản năng dùng cành ngọc hoa đào cầm
trong tay lên đỡ.
Nhất
thời có thanh âm núi sông băng liệt, thần điện sau lưng vang lên một tiếng thật
lớn, ầm ầm sụp đổ, toàn bộ mặt đất dao động càng thêm lợi hại, người đứng trên
mặt đất căn bản không cách nào ở đứng thẳng. Cả thần điện nổ tung thành mảnh
vụn, mang theo lực lượng cường đại, thật nhanh bắn ra bốn phía .
Nguyệt
Lưu Ảnh nắm ngọc hoa đào bị Nguyệt Vô Thương dùng toàn lực đánh một chiêu này,
đánh cho nát bấy, tiếng nứt nổ của ngọc thượng hạng vẫn có thể nghe rõ ràng như
cũ. Sau khi phát ra ánh sáng trắng muốt lóng lánh, ánh sáng đó chiếu mạnh mẽ
tựa hồ có thể đem cả núi tuyết chiếu sáng.
Nguyệt
Vô Thương cả kinh trong lòng, che chở Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nằm
trên mặt đất, cả người dùng tư thế bảo vệ ngăn
ở trên người của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng càng thêm tuyệt vọng cùng cực, cho
dù như thế, nhưng vẫn liều mạng dùng lực lượng cuối cùng cũng muốn bảo vệ nàng
an toàn.
Thần
điện nổ tung lấy tư thái hủy diệt, cơ hồ phá hủy cả Núi tuyết. Đất rung núi
chuyển, cơ hồ khiến cả Bắc Mạc cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt. Tại phía xa Bắc
Mạc, nơi kinh đô quốc quân Bắc Mạc tâm thần xốc xếch, hắn biết Nguyệt Vô Thương
mang theo Dạ Nguyệt Sắc đến ở linh tộc Núi tuyết, vẫn luôn luôn lo lắng không
yên, mới vừa rồi cả hoàng cung bắt đầu lắc lư kịch liệt, đung đưa cơ hồ kéo dài
hết một canh giờ mới dừng lại.
Vì
vậy Bắc Mạc hoàng đế luôn luôn chững chạc, không thể ngồi yên, trong lòng mang
theo nồng đậm không yên bất an, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, ra roi thúc
ngựa, ngày đêm kiên trì đi về hướng linh tộc ở Núi tuyết.
Lại
nói trải qua một canh giờ sau chấn động, tất cả phòng ốc linh tộc toàn bộ sụp
đổ, cả linh tộc bị bao phủ bởi một tầng thật dầy băng tuyết, Núi tuyết
mênh mông bát ngát lúc này bình tĩnh tựa như đứa trẻ vừa mới tỉnh ngũ, giống như chấn động vừa rồi chỉ là hư ảo mà không tồn tại.
Một
mảnh bằng phẳng trong đống tuyết, cả người bị dìm ngập ở chỗ cạn, Tòng Tuyết
rối rít trong bọt nước bò dậy, vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, tánh mạng
treo lơ lửng, lúc này ánh mắt mê mang nhìn băng tuyết mịt mờ, cho đến khi
càng ngày càng có nhiều tộc nhân Tòng Tuyết trong bọt nước bò ra ngoài.
Dạ
Thiên lau một cái đắp lên trên mặt bọt tuyết, mạng mới vừa treo lơ lửng hết
sức, ông một lần suy nhược, tự nhiên không chạy nổi, thật may là đúng lúc quay
đầu, Mặc Hành kéo ông chạy về phía trước, thời điểm tiếng nổ vang lên mà che chở ông. Mới làm cho ông còn mệnh từ trong bọt nước bò ra ngoài, có
lẽ là bởi vì Mặc Hành đối với việc dưỡng dục Dạ Nguyệt Sắc cảm kích mới có thể
ra tay cứu giúp, nhưng là dù sao sinh tử một khắc chỉ thấy, ông có thể nghĩ đến
cứu người, nói vậy cũng là bởi nguyên nhân vì yêu Dạ Nguyệt Sắc.
Vậy
mà, Dạ Thiên vươn tay ra, phát hiện mình cả ống tay áo cũng thấm đầy máu, vậy
mà toàn thân không có một chỗ đau đớn, cả kinh trong lòng, nhanh chóng bắt đầu
đào bới bên cạnh bọt tuyết, cho đến thấy được một cái tay Mặc Hành, Dạ
Thiên đem Mặc Hành từ sâu trong tuyết bọt nước đào ra..., sắc áo xanh của
người nọ chỉ thấy tràn đầy loang lổ vết máu, bên cạnh băng tuyết đã bị nhuộm đỏ.
Dạ
Thiên thận trọng lấy tay thăm dò chút chóp mũi Mặc Hành , ngón tay đưa ra có
chút run rẩy, may mắn hơi thở tuy yếu nhưng vẫn còn. Dạ Thiên lòng lo lắng lơ
lửng trong không trung của rốt cuộc trở về thực tại . Lập tức bắt đầu lo
lắng cho Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, lo lắng hô: "Sắc Sắc, A
Nguyệt. . . . . ."
Chẳng
qua là tìm kiếm thân nhân của tộc nhân quá nhiều, cho nên thanh âm của
ông bị chôn vùi ở trong đôn