
khiến, sau đó phái binh vây quanh
hoàng cung là có thể thành công soán vị ư? Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy Nguyệt
Lưu Ảnh có chút ngây thơ, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào ly rượu, trên ngón trỏ
phải đột nhiên xuất hiện tia sáng màu tím thần bí, nụ cười lạnh lùng trên khoé
miệng càng rõ ràng.
Nguyệt
Lưu Ảnh đứng dậy, vuốt lại vạt áo, đôi mắt sắc bén quét qua chỗ các vị đại
thần, nói rõ từng chữ từng câu, "Hôm nay hoàng thượng hạ thành chỉ truyền
ngôi, nếu ai dám phản đối sẽ bị khép vào tôi phản nghịch làm tức đem ra
chém."
Nguyệt
Lưu Ảnh chậm rãi đí đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, đôi mắt sáng rực nhìn chằm
chằm Nguyệt Vô Thương, trầm giọng nói, "Không biết hoàng thúc thấy ta nói
như thế có đúng hay không?"
Nguyệt
Vô Thương nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, ngón tay đặt trên ly khẽ động, ánh mắt của mọi
người ở trong đại điện đều tụ lại trên người Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương
chậm rãi đứng dậy, Nguyệt Lưu Ảnh tiến một bước đến trước mặt Nguyệt Vô Thương,
dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được nói, "Ta biết, hoàng thúc
cũng đã bố trí người ở bên ngoài hoàng cung, nói không chừng người của ngài
cũng đã không còn ở ngoài đó."
Nguyệt
Lưu Ảnh thần sắc tươi cười, giọng nói càng thêm bình tĩnh, mang theo cỗ tự tin,
ghé vào tai Nguyệt Vô Thương nói hai chữ, khiến thân hình Nguyệt Vô Thương run
lên. Trong tay áo, đầu ngón tay đã nắm chặt viên đạn tín hiệu màu tím.
Thần
sắc đầy tức giận, sau đó ưu nhã trở về chỗ ngồi, miễn cưỡng nói, "Nếu
hoàng thượng đã nói như vậy rồi, thì đó chính là sự thật."
Đôi
mắt của Dạ Thiên nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, sau đó nhìn Nguyệt Vô Thương,
ánh mắt có chút ưu tâm. Chẳng qua hôm nay trước mặt quần thần, Chiêu Đức Đế đã
quyết định truyền ngôi cho Nguyệt Lưu Ảnh, đương nhiên bọn họ không có lời nào
để nói.
Nụ cười
trên mặt Nguyệt Lưu Ảnh có chút cuồng dã, ánh mắt như một ngọn đuốc nhìn vào
các đại thần vừa mới thỉnh cầu Chiêu Đức Đế thu hồi ý chỉ đã ban, trầm giọng
nói, "Người đâu, đem những loạn thần tặc tử dám công khai kháng chỉ này
toàn bộ đánh vào thiên lao"
Trong
điện liền lập tức vang lên tiếng cầu xin tha mạng, những đại thần quỳ gối trong
đại điện toàn bộ bị mang đi. Nguyệt Lưu Ảnh đứng trong đại điện trống trải, đưa
tầm mắt dừng trên người nhị hoàng tử, mắt sáng như đuốc, làm cho tâm thần phải
rét run.
Chiêu
Đức Đế có hai người con trai, nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử. Do Chiêu Đức Đế
vẫn cố kị việc người nhà Vân thị lộng quyền, cho nên vẫn đối xử lãnh đạm với tứ
hoàng tử vốn là con do Vân hoàng hậu sinh ra. Trong khi đó, nhờ bên ngoại có
thế lực yếu kém, nên nhị hoàng tử lại rất được coi trọng.
Trong
nhất thời, không khí trong đại điện vốn vui sướng giờ trở nên vô cùng lãnh đạm,
đã sớm nhìn không ra không khí vui vẻ của đêm trừ tịch. Có người cảm thấy may
mắn, có người thấy lo sợ bất an, tóm lại không ai có tâm tình tự tại để hưởng
thụ thịnh yến.
Chiêu
Đức Đế do thân thể không khỏe, đã hạ lệnh trở về tẩm điện nghỉ ngơi trước.
Nguyệt
Lưu Ảnh thu hồi tầm mắt đang hướng về phía nhị hoàng tử lại, sau đó hướng về
mọi người ở đây nói, "Đêm trừ tịch này, phụ hoàng truyền ngôi lại cho ta,
đây là chuyện vui, nên ăn mừng mới phải. Tiếp tục tấu nhạc đi."
Nhạc
công nghe lệnh liền lập tức tấu nhạc, âm nhạc lại lần nữa vang lên khắp cung
điện. Tuy nhiên do nhạc cung tâm trạng bất an, nên âm thanh vang lên đứt quãng
không đều. Đôi mắt Nguyệt Lưu Ảnh nổi lên phong bạo, đem ly đang cầm trong tay
ném xuống, sắc mặt giận dữ nói, "Tấu nhạc cũng tấu không xong, trong cung
nuôi bọn phế vật các ngươi thì có lợi ích gì chứ."
Lời
của Nguyệt Lưu Ảnh vừa dứt, liền có thị vệ tiến lên, đem toàn bộ nhạc công kéo
xuống, thanh âm cầu xin tha mạng vang lên không ngừng, làm cho những người còn
lại, ai ai cũng thấy bất an.
Tất
cả mọi người đều rõ ràng, những hành động nãy giờ chính là giết gà dọa khỉ mà
thôi. Nguyệt Lưu Ảnh chính là muốn nói cho mọi người biết, hiện giờ chân chính
chủ nhân của Nguyệt Quốc chính là hắn, muốn sống thì phải thông minh một chút.
Nguyệt
Vô Thương nắm chặt tay Dạ Nguyệt Sắc lại, nhìn tên tiểu nhân Nguyệt Lưu Ảnh
đang đắc chí trên đại điện, sát ý trong mắt chợt lóe lên.
Mọi
người vô cùng căng thẳng ăn bữa cơm cuối năm đầy kinh động. Cuối cùng khi được
Nguyệt Lưu Ảnh cho phép lui xuống, mọi người đã vội vã chạy trốn ra khỏi hoàng
cung. Mà các đại thần có đem theo gia quyến, thì bị buộc phải ở lại trong cung.
Sau
khi tất cả mọi người tan hết, trong đại điện chỉ còn lại Nguyệt Vô Thương cùng
Nguyệt Lưu Ảnh. Gió lạnh theo cửa rộng mở gào thét thổi vào trong, đem vạt áo
của hai người tung bay phấp phới.
"Hoàng
thúc." Nguyệt Lưu Ảnh lên tiếng, phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người, nhìn
Nguyệt Vô Thương chậm rãi nói.
Nguyệt
Lưu Ảnh nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc đang đứng bên cạnh Nguyệt Vô Thương, vẻ mặt
có chút khó dò, sau đó nở nụ cười khoái ý nói, "Hoàng thúc hãy hưu Dạ
Nguyệt Sắc đi.
Gió
lạnh gào thét giống như đem lời của Nguyệt Lưu Ảnh thổi tan, Nguyệt Vô Thương
chắp tay đứng ở trong đại điện