
rãi, không chậm không nhanh, giống như người vậy, làm cho người ta
không có cảm giác mặt trời chói chang quấy rầy, chỉ có gió xuân khiến người vui
vẻ.
Tiếng
đàn vang lên cả đêm, đến tảng sáng mới dần dần biến mất, mà Dạ Nguyệt Sắc đứng
trong sân cả đêm. Giọt sương dính ở lông mi thật dài, sau đó ngưng tụ ở chung
một chỗ, cuối cùng bất lực nhỏ xuống trên mặt đất vỡ tan.
Vậy
mà cùng lúc đó, bóng trắng ẩn sau nhánh cây ở trong viện, cũng cùng với nàng,
chờ đợi cả đêm.
Đôi
mắt Nguyệt Vô Thương lúc này đã không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh
nhìn đứng bóng người ở trong viện, trong mắt hoa đào yên lặng, đôi môi mềm mại
giờ phút này vung thành một đường vòng cung cứng ngắc, chẳng biết tại sao, tim
có một tia khe nứt đau nhức.
Người
trong viện di chuyển, Nguyệt Vô Thương tầm mắt đi theo sự di chuyển của người
nọ.
Chỉ
thấy Dạ Nguyệt Sắc phất nhẹ qua sương sớm trên người, nghe tiếng đàn dần dần
nhạt đi, a Tuyết đang từ giã nàng sao? Như vậy nàng liền tại ban đêm thê lương
lạnh lẽo này, cùng với đàn của hắn, thật tốt để từ biệt. Chỉ trông mong từ nay
hắn có thể thật tốt, bất kể ở nơi nào cũng mạnh khỏe, như vậy nàng mới có thể
yên long.
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên cười một tiếng, hướng trong phòng đi tới, ngồi ở trước
gương, giống như chưa hề đi ra ngoài, giống như tiếng đàn dài như mộng như ảo
kia cuối cùng chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Trong
viện nhánh cây run lên, bóng người màu trắng biến mất không thấy gì nữa, giọt
sương trên nhánh cây run run rẩy
rẩy rơi xuống, rơi đầy đất.
Sắc
trời dần dần sáng trưng, kinh thành bị đè nén đã lâu bắt đầu sôi động lên, thảm
đỏ thẫm từ Cẩm Nguyệt Vương phủ vẫn dẫn tới Tướng phủ, thảm đỏ phủ đầy hoa đào
không thuộc về mùa đông này.
Gió
nổi lên, cuồn cuộn nổi lên vô số cánh hoa đào, bay múa đầy trời.
Diễn
tấu sáo và trống, tiếng chiêng vang động trời cao, tiếng pháo, cùng với tiếng
chúc mừng của mọi người bên đường, liên tiếp.
Cửa
Tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc mặc áo cưới đỏ thẫm, đỉnh đầu phủ khăn voan cùng màu
với phượng hoàng cùng bay, tay được phụ thân nàng nắm, tay Dạ Thiên lúc này
kích động đều nhẹ nhàng run rẩy. Ở dưới khăn voan Dạ Nguyệt Sắc chỉ khẽ cười.
Tướng
phủ, pháo vang không ngừng, tiếng nổ phát ra xông thẳng lên trời, hé ra giấy
lụa màu đỏ ở cửa Tướng phủ xếp đầy đất thật dầy. Pháo một tốp lại một tốp vang
lên, giờ lành tựa như có lẽ đã đến, nhưng mà tân lang hôm nay lại không hề xuất
hiện, Dạ Thiên hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt quét về phía quản gia bên cạnh.
Quản
gia ra hiệu một gia đinh đến Vương Phủ xem thử, cao giọng tiếp tục hô:
"Đốt pháo. . . . . ."
Nhưng
pháo đốt không ngừng, cho dù là Tướng phủ gả con gái, náo nhiệt xa hoa một chút
cũng dễ hiểu, chẳng qua là tân lang chậm chạp chưa tới, khiến mọi người không
khỏi bắt đầu hồ nghi trong lòng.
Dạ
Nguyệt Sắc tựa hồ cũng cảm thấy lúc này không khí rất quái dị, nghe người khác
nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ là Cẩm Nguyệt vương gia, đột nhiên muốn
thoái hôn?"
Dạ
Nguyệt Sắc đầu mang khăn voan đưa ra cái nhìn xem thường, tài sản bản thân cũng
giao trong tay nàng rồi, nàng mới không lo hắn thoái hôn.
Chẳng
qua là Nguyệt Vô Thương lúc này vẫn chưa đến, hỉ nương ở một bên vắt hết óc vừa
nói lời vui mừng, pháo nổ tiếng lễ nhạc không ngừng, vốn là thanh âm cực kỳ náo
nhiệt vui mừng, lúc này nghe tới đều có một phần miễn cưỡng lúng túng.
Dạ
Thiên càng thêm giận đến râu mép vễnh lên, chẳng lẽ Nguyệt Vô Thương muốn ra
oai phủ đầu Sắc Sắc nhà ông hay sao? Hừ, tức quá, con gái ông không lấy chồng
cũng được.
Chung
quanh người đến xem hôn lễ long trọng, trong lòng hồ nghi, nhiều người có không
ít người, bên dưới bắt đầu hét lên: "Chẳng lẽ là lần trước kiệu
hoa bị đổi, thật ra thì Cẩm Nguyệt vương gia bản thân không muốn lấy Dạ tiểu
thư?" Ngại vì Dạ tướng gia lạm dụng quyền lực, bất đắc dĩ mới đáp ứng tái
giá một lần?
Nghe
thanh âm phía dưới truyền ra, Dạ Nguyệt Sắc trong lòng kích động, cầm khăn voan
vén lên trên đầu, có chút khí thế hướng phía
trước ném đi, chẳng qua là khăn voan đỏ cuối cùng không có rơi trên mặt đất.
Một
bàn tay thon dài trắng nõn đem khăn voan đỏ cầm lại, đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc có
chút tức giận bừng bừng quét về phía người nọ, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương một
thân lễ phục, cười ôn nhu nhìn nàng. Không có đội ngũ rước dâu, không có kiệu
hoa, không có tùy tùng, cũng chỉ có một mình hắn như vậy.
Bất
quá, những thứ này Dạ Nguyệt Sắc đều không để ý, dù sao đều là tiền của nàng,
tự nhiên tiết kiệm được tương đối khá.
Hỉ
Nương (bà mối) của
Tướng phủ nhìn tân lang như thế
mà tới, đây là lần đầu, tiếp theo phải nói như thế nào? Dạ Thiên càng thêm bất
mãn nhìn Nguyệt Vô Thương, hắn chính là như vậy tới cưới nữ nhi bảo bối của ông
hay sao?
Còn
không đợi hỉ nương nói chuyện, Dạ Thiên nổi giận, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đi
tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, hôm nay cũng không thể
hối hận. . . . . ." Thế nào cũng không thể hối hận! Nguyệt Vô Thương đem
khăn voan cầm trong tay lần nữa trùm lên trên đ