
c hay không?”
Ta
liền gả cho ngươi có được hay không? Cỡ nào hấp dẫn, khiến Nguyệt Lưu Ảnh trong
nháy mắt có chút xao động! Thần sắc có chút hoảng hốt, vậy mà đột nhiên cả
kinh, nắm chặt quả đấm. Từ đêm đó hắn đã hiểu rõ, người yếu chỉ có thể bị tước
đoạt tất cả, cường giả mới có thể đạt được ước muốn.
Dạ
Nguyệt Sắc cũng không để ý phản ứng Nguyệt Lưu Ảnh, xoay người hướng về phía
Nam Uyên ý vị sâu xa cười cười, sau đó đi về Tướng phủ.
Xoay
người một nháy mắt kia, nụ cười trên mặt biến mất, cau đôi mi thanh tú, ngay
sau đó nụ cười lần nữa hiện lên trên mặt. Đâu để ý sắc mặt của mọi người sau
lưng cao thấp không đều.
Nguyệt
Lưu Ảnh mâu thuẫn, đây là một cơ hội, có lẽ bỏ lỡ liền bỏ lỡ. Chẳng
qua tại sao nữ nhân này điều kiện luôn xảo trá tai quái như vậy! Lúc
này lấy đâu ra hoa đào? ! Hơn nữa hắn đường đường Nguyệt quốc Tứ
hoàng tử, sao có thể làm cái chuyện ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia.
Nam
Uyên nhìn bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc rời đi, lắc đầu một cái, chủ nhân hắn rốt
cuộc thích dạng quái thai gì vậy? ! Rõ ràng trên mặt lo lắng tìm chủ nhân
hắn khắp nơi, nhưng làm sao lại có thể bình tĩnh yêu cầu Tứ hoàng tử cầu hôn
nàng như thế.
Nữ
nhân a, quả nhiên là trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Không hiểu, không hiểu!
“Sắc
Sắc !” Dạ Thiên bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đứng ở ngoài cửa sổ
nhìn Dạ Nguyệt Sắc nằm bò trên bệ cửa, bộ dáng buồn bực không vui, thở dài:
“Sao không vui?”
Dạ
Nguyệt Sắc mí mắt cũng không nâng lên, thấy thế Dạ Thiên càng thêm nóng
lòng, trước nay chưa bao giờ gặp qua Dạ Nguyệt Sắc một hai ngày vẫn
còn ở trong phòng, hơn nữa cũng không nói câu nào. Thật là xảy ra chuyện lớn
a!~
“Sắc
Sắc, nếu con thật sự thích Nguyệt Lưu Ảnh kia, muốn hắn ở trên cổng thành hô to
nhận lỗi, phụ thân lập tức sẽ bắt hắn lên thành lâu!” Dạ Thiên nhìn Dạ Nguyệt
Sắc, bộ dáng gà mẹ bảo vệ con gà con, “Sau đó bắt hắn phủ kín hoa đào từ thành
lâu đến tướng phủ cầu hôn con!”
“A!”
Dạ Nguyệt Sắc mệt mỏi đáp một tiếng, nằm ở trên bệ cửa không nhúc nhích,
con ngươi cũng không chuyển xuống. Tiếng được tiếng không gõ bệ cửa sổ,
chuyện xảy ra hôm đó ở Tô Mạc Già, Nam Uyên chắc sẽ nói cho Nguyệt Nguyệt, nàng
nghĩ nếu như hắn không đến tìm nàng, như vậy coi như nàng có rối rắm cũng vô
dụng.
Nghĩ
đến đây, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời tâm tình sáng sủa, quay đầu về phía cha cười
cười, “Không có gì ạ!”
Dạ
Thiên có chút không hiểu nổi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, vậy rốt cuộc có muốn Nguyệt
Lưu Ảnh đến trên cổng thành hô to nhận lỗi hay không đây?
Hai
người nghĩ tới tâm sự riêng, Đỗ Quyên vội vàng hấp tấp chạy vào, vừa đến chỗ Dạ
Nguyệt Sắc hét lên: “Tiểu thư, tiểu thư, cái đó, cái đó. . . . . .” Đỗ Quyên có
phần nóng nảy chỉ vào cửa bên ngoài, lại vội vàng nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Cái
đó, cái đó cửa. . . . . .”
“Cửa
thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt thấy Đỗ Quyên vội vội vàng vàng mà nói không
rõ ràng lắm, tự thân mình đứng lên, đi ra phía ngoài, thay vì nghe nàng nói
không rõ ràng, không bằng đi xem một chút!
Đỗ
Quyên né một chân, đây còn không phải là nhìn thấy người nọ quá kinh ngạc sao?
Nhìn Dạ Nguyệt Sắc đi tới cửa, vội vàng đi theo phía sau Dạ Thiên, ra phía cửa
lớn.
Còn
chưa đi tới cửa, cũng nghe được tạp âm ở cửa, thất chủy bát thiệt,
tựa hồ không ít người.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa chuyển qua chỗ rẽ, liền thấy một người đứng trước cửa, không thể
không nói, mặt của người nọ hình dáng rõ ràng, lông mày tráng kiện, mũi cao
thẳng, môi mỏng mím chặt, vô luận từ góc độ nào đến xem đều là kiệt tác trời
cao.
Chẳng
qua là, giây phút Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy hắn, trong lòng chán ghét không
nói ra được. Đang nhìn hai tỳ nữ sau lưng người nọ, cầm giỏ hoa, rối rít tung
cánh hoa, Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ còn ngửi thấy mùi hoa kia, chẳng qua cho dù có
hương thơm, cuối cùng không phải là hương hoa đào.
Cho
dù người nọ ở dưới cánh hoa thật tuấn dật vô song như vậy, nhưng mà. . . . . .
“Dạ
Nguyệt Sắc, mười dặm cánh hoa lót đường, từ thành lâu đến cửa tướng phủ!”
Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc đứng ở cách đó không xa, thần sắc không khỏi
có chút kích động, lại có chút lo lắng, tóm lại, tim căng thẳng không ngừng nảy
lên, cảm giác căng căng, lại có chút đau đớn.
Dạ
Nguyệt Sắc nhíu nhíu mày? Chẳng lẽ muốn lừa bịp mơ hồ như vậy mà vượt qua kiểm
tra! Nàng ngước mắt khinh thường nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, nhàn nhạt nói: “Vậy ở
cổng thành hô to ba tiếng ngươi làm rồi hả ?”
Nguyệt
Lưu Ảnh vốn mặt ngoài coi như trấn tĩnh, đột nhiên âm trầm xuống, phía sau dân
chúng là một đường vẩy hoa mà đến, mà nữ nhân trước mặt này không ngờ thật
không biết tiến thoái! Bất cận nhân tình! Không biết phân biệt phải trái!
Lúc
này hắn tiến thoái lưỡng nan, gióng trống khua chiêng như thế, sau đó lại
xám xịt mà đi, nhất định sẽ chẳng còn mặt mũi, vậy mà hô to ba tiếng “Trước kia
là mắt ta bị mù, làm thương tổn Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay ta