
ể mua, không cần lo lắng, bổn vương sẽ rất cố gắng
kiếm tiền.” Anh vừa nói vừa hôn cô, như một tiểu cẩu cẩu nhiệt tình.
“Nhưng. . .
Vì sao?” Trong lòng cô mang theo một tia cảm giác vừa mong chờ lại vừa sợ bị
thương tổn, cũng không biết mình rốt cuộc muốn nghe loại trả lời nào.
“Chúng ta
cũng đã như vậy, cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân. Hơn nữa em là hoàng hoa
khuê nữ, tuy rằng thân phận của anh là vương gia, chơi đùa em cũng không tính
là cái gì, nhưng nguyên tắc cá nhân của bổn vương là phải biết chịu trách nhiệm.”
Cô mở to
hai mắt. Cô có nghe lầm hay không? Chơi đùa cô cũng không tính là cái gì?
“Bổn vương
xem phim trên tivi, hiện tại nữ tử đều lưu hành tình một đêm.”
“Em mới ──”
Hai chữ ‘sẽ
không’ còn chưa nói ra miệng, đã bị anh bá đạo đánh gãy.
“Đương
nhiên em không thế. Nếu bổn vương đã đáp ứng kết hôn với em, em tự nhiên sẽ phải
chuyên chúc chỉ một mình bổn vương.”
“Anh muốn kết
hôn, em liền nhất định phải gả sao?”
“Đương
nhiên muốn.” Anh một bộ đương nhiên nói xong “Em muốn bổn vương làm gì, hiện tại
bổn vương cũng đều đã làm được.”
“Em nào có
muốn anh làm cái gì?”
“Em không
phải muốn bổn vương kiếm tiền nuôi gia đình sao? Bổn vương làm được, hơn nữa về
sau bổn vương sẽ còn làm rất tốt.” Nói xong, anh liền hôn lên mặt cô “Đợi ngày
mai xây xong nhà mới rồi, chúng ta liền chọn ngày thành thân.”
“Đợi chút,
nhà không phải vừa mới xây không bao lâu sao?”
“Bổn vương
mời sư phụ Nhật Bản.”
“Nhật Bản?”
“Đội ngũ
kia có thể đem cái cầu biến thành đường trong một buổi tối.”
“Cái gì?”
Cô kinh ngạc nói “Vậy phải cần rất nhiều tiền đấy!”
“Thật là tốn
rất nhiều ngân lượng của bổn vương, bất quá đáng giá.” Anh nghĩ, Nhị nha đầu chỉ
là lấy bảo vật từ trên người anh, cũng có thể an nhàn qua mấy đời.
Thấy anh đã
thoải mái nằm xuống, hai mắt nhắm lại bộ dạng chuẩn bị ngủ. . . . Nhưng nơi này
hình như không phải phòng của anh a?
“Anh muốn
ngủ ở chỗ này?” Nghênh Xuân hỏi.
“Đương
nhiên, em ngủ ở nơi nào, bổn vương ngủ ở nơi đó.”
“Làm sao
anh có thể như vậy. . . . . .”
“Bổn vương
ra lệnh cho em nhanh chóng nằm ngủ, bằng không biến dạng rồi, bổn vương cũng
không màng.”
Cô ngay cả
cơ hội phản kháng đều không có, cũng đã nghe thấy thanh âm ngáy to khi ngủ của
anh.
Thật sự là
bị người đàn ông này đánh bại.
Nhìn anh ngủ
được rất ngon, khóe miệng cô không tự chủ cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Cô lặng lẽ
vươn tay vòng quanh anh, đem đầu mình tựa vào khuôn ngực cường tráng, hưởng thụ
cảm giác an toàn tràn ngập khuỷu tay.
Cô cảm thấy
mỹ mãn nhắm mắt lại, mà anh cũng đưa tay ra ôm chặt lấy cô.
Một buổi tối
này, hai người đều ngủ rất ngon.
*** ***
“Đại vương
gia, nhanh chóng rời giường, em. . . . . .”
Nghênh Xuân
mở cửa phòng lại không thấy một bóng người. Cô trừng mắt gi¬an phòng trống rỗng,
khó hiểu, sáng sớm Lan Tĩnh đã chạy đi nơi nào?
Cô đi đến
ngồi xuống thật mạnh lên giường, phát hiện Lan Tĩnh Đại vương gia này thật đúng
là lợi hại, thật sự đã xây xong một tòa phủ Vương gia.
Anh rõ ràng
là một cổ nhân không biết gì. Thế nhưng lại có người nhìn thấy anh ở máy bán cà
phê, cư nhiên bị người ta bắt giết tìm anh đi quay phim. Hơn nữa còn là phim
nhiều tập tám giờ! Nhân vật diễn là Vương gia.
Bất quá, muốn
anh diễn Vương gia với anh mà nói hẳn là chuyện tình rất hợp lòng rồi? Anh chẳng
cần diễn bởi vì trên thế giới này ai có thể làm Vương gia được như vậy giống
anh?
Đột nhiên,
cô nghe thấy tiếng điện thoại kêu, lập tức lao ra tiếp “Alo?”
“Tiểu thư,
chúc mừng cô trúng giải thưởng lớn. . . . . .”
“Tôi không
có mua vé số.” Cô mặt không chút thay đổi nói, sau đó cúp điện thoại.
Không bao
lâu, điện thoại lại vang lên, cô vừa giận vừa nhanh chóng chạy đi tiếp điện thoại,
nói “Alo?”
“Con gái,
mau tới cứu ba, ba là ba con, ba bị bắt cóc . . . . . .”
“Ba tôi đã
chết rồi!” Cô lại cúp điện thoại.
Cô vừa mới
xoay người đi chưa được mấy bước, điện thoại lại vang lên.
“Tiểu thư,
tôi là phó đạo diễn của chồng cô. Bây giờ cậu ấy đang làm việc, nhưng cậu ấy nhất
định bắt tôi giúp cậu ta gọi điện thoại nói với cô, tối hôm nay cậu ta sẽ về
nhà.”
“Các anh là
một đám lừa gạt!”
“Cái gì. .
. . . .”
Cô hung
hăng cúp điện thoại.
Sao mới
sáng sớm đã nhận được nhiều điện thoại của đám lừa gạt như vậy? Thật là…
“Chị cả, mới
sáng sớm mà sao chị cứ nhìn di động điện thoại thế, muốn gọi liền gọi…! Cần gì
phải như vậy a?” Nghênh Thu cắn một miếng bánh mì vừa đi vừa ăn đến bên cạnh
Nghênh Thu ngồi xuống, sau đó cúi đầu tìm điều khiển từ xa.
Nghênh Xuân
đem điều khiển từ xa bên cạnh đưa cho cô “Chị nào có? Chị đang xem đồng hồ.”
“Đồng hồ
trên tường không phải rất lớn, rất dễ nhìn sao?”
Nói xong,
Nghênh Thu không có nghe được Nghênh Xuân đáp lời, chỉ cảm thấy tựa hồ có loại
khủng bố trầm mặc chậm rãi che kín toàn bộ không gi¬an. Trầm trọng làm cho người
ta không thể hô hấp.
“Hôm nay em
không phải đi học sao?” Ngữ khí như từ địa ngục xuất hiện.
Ô ô! Chị cả
từ xấu hổ chuyển thành giận dữ. Nghênh Thu thè lưỡi “Không! Trường học thi cuối