
cầm trong tay một cái đĩa không, tỏ vẻ muốn ăn chút bánh táo.
Tối hôm nay
đại a đầu nấu thức ăn còn phong phú hơn, ngon hơn sư phụ trong phủ của anh lúc
trước. Quả thực chính là lấy ra tất cả tuyệt chiêu của mình.
Tuy rằng
anh không rõ là muốn chúc mừng cái gì, nhưng xác định là, ngũ tạng miếu của anh
đã vô cùng thỏa mãn.
“Còn muốn?”
Thu hồi cảm giác mất mát, Nghênh Xuân cường tỉnh lại tinh thần, miễn cưỡng cười
vui nói “Người đó là thủ trưởng của Đại vương gia, đương nhiên phải nịnh bợ.”
“Ăn ngon.”
Lan Khang lấy một miếng bánh lớn, lập tức đưa vào trong miệng cắn miếng to. Thứ
này thật đúng là ăn không tồi “Thủ trưởng? Cấp trên của chúng tôi chỉ có phụ
hoàng.” Lan Khanh đương nhiên trả lời.
Nghênh Xuân
lộ ra cái mỉm cười đầu tiên từ tối hôm nay, cố ý đem bánh táo thơm ngào ngạt cắt
miếng lớn một chút cho anh.
“Cắt thêm một
đĩa nữa đi.” Anh đột nhiên nhiều thêm một câu.
“Vì sao?”
Hôm nay khẩu vị người đàn ông này sao lớn khác thường?
“Bổn vương
thấy tối hôm nay tiểu nha đầu đều không có ăn cái gì.” Mặt anh không chút thay
đổi nói, nhưng anh càng làm bộ như không có việc gì, liền đại biểu nhất định có
việc.
“Anh chú ý
thật cẩn thận.” Nghênh Xuân vừa nói vừa đem miếng bánh đặt vào trong một cái
đĩa thuỷ tinh xinh đẹp khác, để Lan Khang đem cho em gái ăn.
“Nó trong
thư phòng học bài, anh biết chứ?” Nghênh Xuân đối với bóng lưng cao gầy của Lan
Khang hô.
“Đã biết,
cư nhiên dám ở sau lưng bổn vương rống to, nha đầu nhà này thật sự là càng ngày
càng không biết lớn nhỏ.”
Nghe được
anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm, Nghênh Xuân cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu, ít nhất
tốt hơn Đại vương gia bên ngoài nhiều.
“Đại a đầu.”
Một tiếng
la lên làm tim cô trùng xuống một chút. Tập trung nhìn lại, phát hiện là Đại
vương gia đang gọi cô, cô nhanh chóng tiêu sái ra phòng bếp.
Trang phục
tỉ mỉ của cô đều bị một cái tạp dề nát trắng lớn chặn lại, khiến cô thoạt nhìn
như bình thường, giống một bà mẹ trẻ.
Lúc trước
cô cũng không thèm để ý, nhưng hôm nay chính mình lại trang điểm, nhưng vẫn mặc
vào cái tạp dề cũ nát này. . .
Nghênh Xuân
chậm rãi tiêu sái đến đại sảnh được Lan Tĩnh tốn nhiều tiền tu sửa toàn bộ.
Nghe em hai nói, giá bán của dạ minh châu trên người anh, có thể cho các cô nằm
ăn cả đời.
Anh còn đem
phòng trống không ai ở bên cạnh mua lại. Sau đó trang trí lại toàn bộ giống phủ
Vương gia Đường triều, căn bản chính là đem nhà mình mang đến hiện đại.
Không riêng
gì như vậy, bọn họ còn đem ba chị em các cô trở thành nha hoàn sai sử. Những điều
này các cô vẫn có thể chịu được, dù sao nếu không phải bởi vì máy thời gi¬an, bọn
họ có lẽ còn ở tại Đường triều làm Vương gia. Thậm chí Đại vương gia còn có thể
sẽ trở thành hoàng đế Đường triều.
Nghĩ đến di
vật của phụ thân cư nhiên làm ảnh hưởng đến lịch sử, thật sự là chuyện khủng
khiếp.
Cô còn hy vọng
xa vời muốn cái gì đây?
Nghênh Xuân
bưng trà đi đến đại sảnh, phát hiện Lan Tĩnh ngồi ở vị trí lớn đang mỉm cười
nghe nữ tử tao nhã bên cạnh nói chuyện, hai người tựa hồ chung đụng thật hòa hợp.
Trên người
anh không còn mặc quần áo quá hạn của phụ thân, mà là một thân hàng hiệu. Đèn
thủy tinh bên trên chiếu xuống, cả người anh thoạt nhìn lấp lánh tỏa ánh hào
quang. Áo sơmi trắng phối với một cái quần dài Armani màu đen, ngực rộng mở một
chút, lộ ra cổ màu đồng khêu gợi. Tóc dài dùng một sợi tơ màu đen buộc lại, bộ
dạng thật đẹp, căn bản chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất trên trời. Anh thật giống
như vai nam chính từ trong phim thần tượng bước ra.
Hình ảnh
hai người ngồi chỗ kia, thật sự là mỹ lệ cực kỳ.
Vương tử cười
mị mị với công chúa, làm cho gương mặt công chúa vui mừng tươi cười, đối với cô
ấy cũng là. . . .
“Đại a đầu,
động tác chậm như vậy, khách đều đã khát nước.” Lan Tĩnh không vui nói.
Thích ra lệnh
cho cô, sai sử cô như vậy, thật sự xem cô như đại a đầu.
“Nha!” Cô
tuy rằng rất muốn cầm cái cốc ném anh ta, nhưng dù sao cũng đang có khách. Một
lát nữa hẵng hảo hảo nổi bão.
“Văn tiểu
thư, đây là trà quán quân thượng đẳng, thực đắt tiền.” Nghênh Xuân khách khí giới
thiệu.
“Uh! Cái
này tôi biết, mỗi ngày tôi đều nhất định phải uống một chén mới có thể qua một
ngày!” Văn Thiến Ni mỉm cười, trong lời nói hàm ý chính là nhà bọn họ có tiền đến
mức đem trà quán quân này làm nước uống.
“Vậy sao?”
Nghênh Xuân liếc trộm Lan Tĩnh một cái, cho là anh sẽ thay chính mình nói chuyện,
vì trà quán quân này là anh mang theo mình bò núi thật là cao mới tìm được nơi
đầu nguồn trồng trà của nông dân mua được. Cũng bởi vì anh xem tiết mục ti vi
giới thiệu, muốn uống còn muốn lôi cả cô xuống nước.
Trải qua
thiên tân vạn khổ tìm được trà, hiện tại bị khinh thường như vậy, y theo cá
tính của anh hẳn là sẽ nổi bão.
Nhưng anh
ta không có, chỉ để lộ ra biểu tình không phải rất vui vẻ.
Kỳ thật,
anh đối với cái đuôi này rất mất hứng, một đường theo tới trong nhà, nhưng người
tới là khách, anh cũng đành hảo nhẫn nại, lại làm cho Nghênh Xuân cho là anh
không vui mừng là vì cô hầu hạ không tốt.
“Vậy uống nhiề