
ó thể có tiền?”
“Anh ta mặc
dù không có tiền, nhưng có vàng cả thế giới thông dụng, cổ kim trong ngoài đều
nổi tiếng.” Nghênh hạ cười nói.
“Vàng?”
“Uh a! Trên
người người cổ đại không phải đều có mang bảo vật và vàng? Tựa như tiền Đài
Loan của chúng ta.”
Bảo vật? Đó
là kẻ có tiền mới có thể mang a? Người nghèo có bạc vụn là đủ rồi. Nghênh Xuân
nhàm chán nghĩ.
“Anh ta đưa
cho em, bảo em giúp anh ta đổi tiền mặt, còn nói muốn đem số tiền còn lại gi¬ao
cho chị bảo quản.” Nghênh Hạ cũng không nghĩ lộ ra chính mình có giấu đi một
ít.
“Được rồi!
Chị lấy một ít tiền mua thức ăn là được. Ba Vương gia kia mỗi ngày đều muốn được
ăn toàn bộ là đồ ăn Mãng Hán. Tiền mua đồ ăn tốn rất nhiều!” Không thể không có
lợi.
“Cái này
đúng rồi, không lấy là uổng phí, em đem tiền còn lại đặt ở trong phòng chị.”
Nghênh Xuân
gật gật đầu, sau đó nói “Còn có. . . . Mặt của em nứt ra rồi.”
“A!” Nghênh
Hạ vừa chạy vừa thét chói tai rời đi.
Nghênh Xuân
nhịn không được cười em gái của mình. Bề ngoài thông minh có khả năng như vậy,
kỳ thật bên trong vẫn là thực mơ hồ, giống tiểu nữ sinh đáng yêu.
Thu hồi
tinh thần hoảng hốt, Nghênh Xuân lại lấy ra huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ đến
lớn mình luyện qua, đem quần áo nên giặt nên gấp chuẩn bị xong. Sau đó còn tưới
hoa, lau sạch bàn, vo gạo, cắm nồi cơm điện rồi trở về phòng.
Mệt mỏi quá
nha!
Tuy rằng việc
này mỗi ngày đều làm, cũng đã đem tất cả quá trình vắn tắt đến mức độ trong thời
gian ngắn nhất là có thể làm xong. Nhưng giờ lại nhiều ra quần áo và công việc
của ba Vương gia khiến cho cô cảm thấy hơi mệt.
Cô vừa dùng
tay nắm xoa bả vai đau nhức, vừa đi vào gi¬an phòng của mình. Đi đến trước tủ
quần áo lấy ra quần áo thoải mái để chút nữa tắm xong mặc vào, lại đi đến trước
bàn trang điểm cầm lấy đồ cột tóc, sau đó đi tới bên giường. . .
Cô ước chừng
đã trợn mắt nhìn gì đó trên giường một phút lâu.
Cô xoa xoa
hai mắt. Lại qua 1 phút.
Cô vươn tay
cầm lấy đống gì đó, sau đó rung một cái, cẩn thận kiểm tra mỗi một tờ, phát hiện
hình như đây là sự thật.
Cô hung
hăng thở một hơi, tiếp theo cả người chậm rãi ngã vào một đống lớn một ngàn
nguyên tiền giấy, sợ nếu mình kêu to… tất cả trước mắt sẽ biến mất.
Đột nhiên,
di động vang lên, cô vội vàng nhảy dựng tìm nơi phát ra tiếng chuông. Rốt cục ở
đầu giường tìm thấy, mở ra nhìn vào, là Lan Tĩnh.
“Alo?”
“Thế nào? Số
tiền đó đủ mua đồ ăn không?”
“Rất đủ. .
. . . .” Cô vừa ngắm mấy cục tiền, vừa cảm giác mình giống như trúng số. Hiện tại
cô có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của người đoạt giải nhất tiền thưởng,
giống như đang nằm mơ.
“Vì sao em
thở gấp như vậy? Đang làm chuyện gì?” Giọng điệu truyền đến từ bên kia điện thoại,
cực kỳ giống lão công ngờ vực vô căn cứ đang ép hỏi.
“Không có
a!”
“Tốt nhất
là không có, hơn nữa cho dù muốn thở gấp, cũng phải đợi bổn vương trở về lại
cùng em thở gấp. Em phải biết rằng em hiện tại cũng không thể tự do tự tại giống
như lúc trước.”
Cô có chút
nghe không rõ “Anh đang nói gì?”
Bất quá,
trong lòng cô tại sao lại có thiên sứ nhỏ đang ca hát đây? Chẳng lẽ là anh đang
quan tâm mình, hay là thích cô, không phải có mới nới cũ sao?
“Đại a đầu.
. . .” Lan Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói như vậy “Dù sao sau này em
nghe bổn vương là được rồi.”
“Oh!”
Nghênh Xuân gật gật đầu.
“Đúng rồi,
mấy ngày nay bổn vương sẽ phái người dọn dẹp nhà”
“Làm cái
gì?”
“Bổn vương
cảm thấy về sau nếu tất cả mọi người muốn sinh hoạt chung một chỗ, bổn vương cần
hảo hảo chiếu cố mọi người và cải thiện hoàn cảnh bần cùng dơ dáy bẩn thỉu
trong nhà.”
Cái gì? Bần
cùng dơ dáy bẩn thỉu?
Cô nhìn bốn
phía một cái, cảm giác nhà mình mặc dù có chút nhỏ, nhưng coi như là nhỏ nhắn
đáng yêu lại sạch sẽ vệ sinh a!
Thật là một
người đàn ông thích ghét bỏ.
“Em đều đã
sửa sang lại thật sự sạch sẽ a!” Nghênh Xuân kháng nghị.
“Bổn vương
biết, em là cô gái cần cù nhất bổn vương từng gặp qua.”
Nghe anh
nói như vậy, làm cho cô thật sự thấy cảm động cực kỳ. Trong lúc nhất thời, cái
mũi của cô cư nhiên cảm thấy có điểm ê ẩm.
Quỷ đáng
ghét, mê nói lời ngon tiếng ngọt, hại cả người cô muốn bay lên.
Bất quá,
anh đúng là trong nghề biết hàng. Cô dương dương đắc ý nghĩ.
“Nếu về sau
còn có cục cưng, đương nhiên là phải ở tại trong vương phủ thoải mái quý phái.”
Lan Tĩnh nói tiếp.
“Cái gì? Cục
cưng?”
“Em sẽ
không cho rằng tối hôm đó chúng ta chỉ là nằm mơ đi? Em khỏe mạnh, anh dũng
mãnh, đương nhiên sẽ có cục cưng rồi, hơn nữa chúng ta còn không chỉ làm một lần!”
“Anh rốt cuộc
đang bận cái gì?” Cô rốt cuộc đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Bổn vương
đang kiếm tiền.”
“Anh có thể
đi làm kiếm tiền sao?”
“Bổn vương
nhờ Nhị nha đầu tìm giúp anh.”
“Thật vậy
chăng? Công việc gì?” Cô rất ngạc nhiên.
“Làm người
bán đồ này nọ.”
*** ***
“Người bán
đồ cái gì! Rõ ràng chính là mod¬el nam ở đó để cho tất cả cô gái dùng ánh mắt
chà đạp.” Nghênh Xuân ghé vào trên giường mềm mại, thơm ngào ngạt của mình,
trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Vừa rồi cô
xem kênh