
như là một. Để đến tiệm rượu, trước
hết phải dừng tại tiệm cầm đồ; rời tiệm cầm đồ, sau đó đi tới quán rượu”. Lão
nói lảm nhảm, thuyết rằng hai chuyện buôn bán đi liền với nhau như thầy thuốc
và nhà sư, hai gia đình mà hợp lại với nhau thì như hùm thêm vây, sẽ đè bẹp cả
thành phố. Lão Denroku mang
hết tài ăn nói chưa từng thấy, đến ngay cả lão Tokuzaemon cũng cảm thấy xiêu lòng.
- Cậu Kuwamori là trưởng nam, là người
thừa kế; tôi không đòi hỏi gì thêm cả. Thế còn tôn giáo của cậu ta thì
sao?
- À…có lẽ… lão Denroku ngập ngừng, rồi lão nói
buột ra với vẻ tuyệt vọng: tôi không chắc cho lắm, nhưng họ chắc thuộc
phái Tịnh Độ.
- Như vậy thì tôi
không chấp nhận – lão Tokuzaemon trả
lời thẳng thừng, miệng chu lại với dáng dữ dằn – Dòng họ nhà tôi theo
phái Pháp Hoa đã nhiều năm. Trong suốt
đời tôi, chúng tôi tin vào ngài Nichiren,
và sáng tối niệm phật theo kinh Pháp Hoa. Tôi nuôi con như vậy, và không gả con
tôi cho người nào khác tôn giáo. Lão hằn học tiếp theo: “Thật tình, đã đi làm
mai, ít ra ông cũng phải dò hỏi chuyện đó trước đã!”.
- “Ờ… mà… tôi…
” – lão Denroku toát
mồ hôi lạnh sau lưng – “họ nhà phía chúng tôi cũng theo phái Pháp
Hoa từ nhiều năm. Chúng tôi cũng tụng niệm Phật, theo ngài Nichiren sáng tối. Tất cả đều
cung cúc theo kinh Pháp Hoa. Thật tình là như vậy…”
- Tokuzaemon vặn lại: “Ông
nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi không gần biết cậu ta có bao nhiêu tiền
của, hay cậu ta có tài giỏi hay kẻng trai chi nữa. Sao? Thật đúng như
là chửi vào mặt ngài Nichiren không
bằng! Này ông thử nói cho tôi biết những cái hay cái đẹp của cái phái Tịnh Độ
tối tăm này đi. Dám cả gan đi hỏi cưới con tôi khi chúng tôi theo phái Pháp Hoa
từ bao năm nay. Cứ nhìn đến cái mặt ông đã khiến tôi lộn cả ruột. Thôi, xin ông
đi khỏi đây ngay!”
Denroku túng thế phải thối lui, mang tin buồn về cho Jiroemon. Anh chàng bình thản,
nói: “Chuyện tôn giáo thì có chi mà bực mình. Gia đình tôi có thể đổi đạo dễ
dàng. Từ mấy đời nay chúng tôi không có tín ngưỡng gì cả. Pháp Hoa
hay Tịnh Độ, với chúng tôi đều như nhau”. Rồi chẳng mất thì giờ, Jiroemon tay cầm tràng hạt, và
bắt đầu tụng kinh sáng chiều. Khi chàng ta xin cha mẹ hãy làm như mình, ông bà
cũng không hỏi lý do. Vì chiều con trai, cả hai tuy mắt cứ liếc dọc liếc ngang
nhưng cũng bắt đầu vừa ngáp vừa tụng kinh Liên Hoa Diệu Pháp.
Sau đó ít lâu, Denroku lại đến nhà Tokuzaemon. Với vẻ mặt tươi rói,
lão tuyên bố rằng chàng Kuwamori cùng toàn gia đã đổi
sang phái Nichiren, và đã
tụng kinh Pháp Hoa. Nhưng Tokuzaemon là
người khó tính, lão trả lời: “Không, đức tin mà thiếu cội rễ chỉ là hời
hợt
ngoài mặt. Ai cũng thấy ngay là anh chàng chỉ đổi tông phái để
lấy Ô-Lan”. Lão còn thêm: “Thái độ
như vậy thật xấu hổ, ngài Nichiren khó
mà chấp nhận thái độ này, vì chỉ thoáng qua là ai cũng thấy rõ ngay cái
kế
này”. Lão đã quyết định trong đầu: “Không, ta sẽ gả con gái cho một gia
đình
quen biết, cùng theo phái Pháp Hoa”.
Nghe được câu chuyện, Jiroemon kinh hoàng, vội viết thư cho Ô-Lan:
“Họ nói bố đòi gả em cho một
người mà gia đình theo phái Pháp Hoa. Ta tụng cái thứ kinh chán ngấy, đánh
trống đến phồng cả tay để mong được em, thật là bực mình! Cái
lão Denroku chẳng được tích sự gì
cả. Chắc tên ta có cái gì trục trặc không ổn. Jiroemon nghe từa tựa
như Jirozaemon, cái tên này làm ta thật khó chịu. Sano Jirozaemon, cái
lão ở miền Đông
đã bị hết người này đến người khác bỏ rơi. Nếu chuyện này xảy ra với ta, ta sẽ
tuốt gươm và lấy một trăm cái đầu, như lão đã làm. Một nam nhi như ta,
chỉ có
một lời. Đừng coi ta là ngốc”.
Viết xong lá thư, Jiroemon gửi đi ngay, nước mắt chảy dài trên má.
Ô-Lan trả lời: “Thiếp không hiểu thư chàng muốn nói
gì. Xin chàng đừng hành động nguy hiểm, tỉ như vung kiếm hay gì chăng nữa.
Trước khi chàng lấy đầu một trăm người, ngay cả một người, thì đầu chàng đã bị
cắt mất. Nếu có chuyện chi xảy ra tới cho chàng, thiếp sẽ ra sao? Xin
đừng làm thiếp sợ như vậy nữa. Đây là chàng cho biết chứ thiếp chưa từng nghe
có ai cầu hôn cả. Chàng lúc nào cũng mặc cảm về cái mũi và đôi mắt quặp – chính
vì vậy khiến chàng mất tự tin mà đâm ra nghi ngờ thiếp. Chuyện thiếp lấy ai, xin
chàng đừng lo lắng bây giờ. Nếu phụ thân ép lấy người nào khác, thiếp sẽ
chạy trốn. Khi đó dặm trường thân gái, không đi một mình được, thiếp sẽ tới với
chàng. Xin chàng nhớ lấy điều này”.
Đọc xong, Jiroemon có mỉm cười chút ít, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình
tâm. Bây giờ chàng ta hoàn toàn tin vào phật Nichiren và kinh Pháp Hoa. Nhăn
mặt, nhíu mày, chàng ta bắt đầu hét to “Nam Mô diệu Pháp liên Hoa Kinh”, tay
đánh trống loạn xạ.
Ngày sau đó, Tokuzaemon gọi Ô-Lan tới phòng, và nghiêm nghị bảo – với
ngài Nichiren sắp
đặt, nàng sẽ được gả cho Hirosaku,
một ngưới buôn giấy tại phố Honmachi. Lão ta tiếp: mối liên hệ này sẽ bền chặt
đời đời, và nàng phải hoan hỷ nghe theo.
Ô-Lan kinh hoàng, nhưng nén nỗi cảm xúc khi cúi đầu
chào phụ thân và lui ra. Nàng tức khắc lên lầu hai, viết vội lời nhắn: “Thiếp
phải vắn tắt. Ngày quyết địn