
h đã tới. Thiếp sẽ đi trốn. Thiếp van chàng, tối
nay hãy tới đây gặp thiếp”. Viết xong, Ô-Lan nhờ một người làm công tức tốc mang đi.
Jiroemon liếc nhìn lời nhắn, tứ chi run lẩy bẩy. Anh
ta đi tới bếp, uống một ngụm nước để trấn tĩnh rồi trở về phòng khách, ngồi xếp
chân bằng tròn giữa phòng, nghĩ phải hành động tức khắc, nhưng không biết
phải làm sao. Lát sau đành đứng dậy, thay quần áo, đi tới phòng kế toán mở mấy
cái ngăn kéo. Thấy người giúp việc đưa mắt dò hỏi, chàng lẩm bẩm: Ồ,
cần một món tiền nhỏ thôi! Chàng ném vài đồng vào trong tay áo khoác
ngoài, rồi nhắm mắt chạy ra khỏi tiệm.
Trên đường, Jiroemon mới hay là đôi guốc đang đi không tiện chút nào,
nhưng lại không dám trở về, đành tới một tiệm gần đó mua một đôi dép rơm. Tất
cả gia sản chỉ vỏn vẹn món tiền trong túi, vì vậy chàng phải chọn đôi dép rẻ
tiền nhất, đế dép mỏng dính đến nỗi chàng có cảm tưởng là đi chân không,
vừa đi vừa lo lắng và ấm ức khóc. Khi tới sau nhà Tokuzaemon, Ô-Lan chạy
ra, không thốt lời nào, cầm tay chàng và giục chạy ngay. Lê chân trên đôi dép
rơm, miệng thổn thức, Jiroemon để
nàng dắt đi như một người mù.
(Ờ mà cái câu chuyện của một cặp trai gái ngu ngốc,
trẻ người non dạ, đúng ra cũng chẳng có chi là quan trọng. Thật ra nó đã xong
đâu, nỗi gian truân dường như còn đang chờ họ ở phía đằng trước.)
Đêm đó hai người đi được non ba mươi cây số, biển
Hakata trải dài phía trái, họ nhìn mãi làn nước xám nhạt như trong một giấc
mơ. Đói và khát, lại lo bị đuổi theo, cả hai thấy thật sợ hãi, bụng
như thắt lại mỗi lần nghe có tiếng chân người phía sau. Khập khễnh bước đi như
hai cái xác, họ đặt chân tới một doi đất tên là Kanegasaki – giống như địa
danh Kanegasaki gắn
liền với lời kinh nhà Phật thường dạy – “Thịnh tất suy, và Thị
Sinh Diệt Pháp”. Sau đó cả hai băng qua cánh đồng dưới chân núi, tới nhà
một người quen của Jiroemon. Người
chủ có vẻ lạnh nhạt, nhưng Jiroemon cũng
đã đoán được. Anh gói một ít tiền trong mảnh giấy, đưa cho người chủ và khẩn
khoản: “Thật là quá quấy quá, xin ông…”
Ở trong một chỗ nhỏ như cái kho, Ô-Lan và Jiroemon bắt đầu
hiểu là cuộc sống
kham khổ đang chờ đợi họ. Cả hai nhìn nhau, thở dài, hốc hác và tái
mét. Ô-Lan sụt sịt,
cố giữ không cho nước mắt trào ra. Nàng vuốt ve bộ lông
của Kichibei, con khỉ nàng nuôi từ lúc
còn bé. Kichibei quấn
quýt với nàng đến nỗi có trực giác biết chạy theo khi thấy chủ vội vàng
bỏ đi
trong bóng đêm, với một người đàn ông mà nó chưa khi nào thấy. Lúc đó,
đi đã
được mấy dặm thì Ô-Lan mới biết có Kichibei đang theo. Nàng mắng hét, và
lấy cả đá ném, nhưng Kichibei vẫn
cứ lết theo cho đến khi Jiroemon động
lòng thấy con vật đã chịu khó theo xa đến như vậy. Jiroemon bàn nên để nó đi cùng. Ô-Lan vẫy tay, con khỉ liền chạy
gấp tới. Khi đã được ẵm trong tay, nó chớp chớp mắt nhìn hai người với
vẻ
mặt thật là tội nghiệp.
Giờ đây Kichibei làm
1 kẻ hầu tin cẩn. Nó mang thức ăn lại cái nhà kho, và ngồi đuổi ruồi cho hai vợ
chồng. Nó biết cả việc cầm lược gỡ tóc rối cho cô chủ. Tuy chỉ là con vật,
khỉ ta cũng cố an ủi hai người, khi thì làm cả những chuyện không cần thiết.
Dù đã chọn một cuộc đời lén lút, nhưng hai người
không thể sống suốt đời trong cái kho chật hẹp. Jiroemon đưa tất cả tiền còn lại cho người bà con bạc bẽo
để xin cất một cái nhà tranh gần đó. Nhà cất xong, cả hai bắt đầu trồng một
mảnh vườn để tự cung cấp rau cỏ hàng ngày. Khi rảnh rỗi, Jiroemon đi ra ngoài hái thuốc
lá, để Ô-Lan ở nhà đánh
bông gòn thành cuộn chỉ. Bây giờ cuộc sống khó khăn nên giấc mơ của tuổi
trẻ bắt đầu phai nhạt dần.
Thế rồi họ đi đến chuyện kình chống nhau, nghinh
nhau trong cảnh gia đình nghèo khó. Mỗi lần có tiếng loảng xoảng từ trong nhà
bếp, cả hai đều đứng phắt dậy với ánh mắt giận dữ. Có thể đó chỉ là tiếng
động gây ra của một con chuột nhắt? Hai người không tha thứ được những hạt đậu
lại bị phân chuột lấm bẩn. Trong tình huống như thế, ngay cả mùa thu màu đỏ cỏ
lá và mùa xuân hoa tím ngàn nơi cũng chẳng khiến họ lưu tâm.
Kichibei nghĩ rằng đây là lúc phải đền ơn Jiroemon nên thường đến
những
ngọn đồi gần đó, lượm lặt những cành bách đã mục và những lá tùng rụng.
Trở về
nhà, con khỉ ngồi trước lò sưởi, mặt ngoảnh tránh làn khói, quạt lia lịa bằng
cái quạt thô sơ. Sau một vài phút, khỉ ta có thể mang cho hai vợ chồng
một chén
trà ấm, với cung cách rất khôi hài mà họ thấy cũng dễ thương. Dẫu không
biết
nói, Kichibei cũng lo
lắng đến sự nghèo khó của gia đình. Khỉ ta có thể bỏ bữa cơm tối, chỉ ăn rất
ít, và lăn ra ngủ như thể đã no bụng. Mỗi khi Jiroemon xong bữa
cơm, Kichibei tới bóp lưng và chân cho ông chủ. Sau đó khỉ ta
chạy vào nhà bếp phụ Ô-Lan dọn
dẹp. Mỗi lần lỡ đánh vỡ một cái đĩa, trên mặt khỉ ta lại thoáng hiện vẻ
xấu
hổ. Được chú khỉ an ủi, hai vợ chồng dần dần quên được cảnh đời cực khổ.
Một năm trôi qua, mùa thu lại tới. Ô-Lan sinh một đứa trai, đặt tên
là Kikunosuke. Lần đầu
tiên sau bao tháng trời, lại có tiếng cười vang trong gian nhà tranh. Một
lần nữa, đột nhiên cả hai cảm thấy cuộc đờ