XtGem Forum catalog
Vườn Cúc Mùa Thu

Vườn Cúc Mùa Thu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322195

Bình chọn: 8.5.00/10/219 lượt.

ng Tsugaru thì phải mất thêm bốn

mươi phút nữa.

Chúng

tôi vừa dùng cơm trưa tại nhà bác Nakabatake, vừa nghe bác kể chi tiết về

sức khỏe của mẹ tôi. Bệnh tình có vẻ rất nguy ngập.

“Thật là quý hóa!” Bác Nakabatake ngược lại cám ơn

chúng tôi. “Tôi lúc nào đứng ngồi cũng không yên, không biết lúc nào hai ông

đến. Thôi, bây giờ tôi đã yên tâm rồi. Mẹ anh không nói ra nhưng có lẽ cụ mong

chờ anh lắm đấy.”

Tôi chạnh nhớ câu chuyện kinh thánh “Đứa con phóng

đãng trở về nhà”.

Dùng

cơm xong, khi bắt đầu khởi hành, bác Kita nói, giọng khá mạnh:

“Cậu không cần mang hành lý. Anh cậu chưa chắc

đã dung tha cho cậu mà cậu định mang hành lý đến. Cậu có nghĩ như vậy không?”

“Dạ vâng.”

Tôi gửi tất cả hành lý tại nhà bác Nakabatake vì bác

Kita đã cảnh cáo rằng chưa biết tôi có được phép gặp người bệnh hay không.

Chúng tôi chỉ mang theo tã cho bé Sonoko rồi bước

lên tàu hỏa đi Kanagi. Bác Nakabatake cũng đi theo.

Dần

dần, một nỗi buồn xâm chiếm tâm hồn tôi. Chung quanh tôi, ai ai cũng là người

tốt bụng, không một ai là kẻ đê tiện. Chỉ một mình tôi, khi xưa làm những

chuyện bê bối mà bây giờ cũng không đủ khôn ngoan, mang tiếng xấu với đời, là

một nhà văn nghèo, sống bữa đói bữa no. Vì tôi cho nên mới có bầu không khí

ngột ngạt như thế này.

Vợ tôi ngắm nhìn cánh đồng Tsugara trải lướt qua

ngoài khung cửa:

“Nơi

đây phong cảnh đẹp nhỉ. Cũng sáng sủa đấy chứ.”

“Thật vậy à?” Những cánh đồng sau cơn gặt, trơ trụi

không còn một cọng lúa, nhạt màu trong ánh nắng sáng mùa đông.

“Anh không thấy đẹp lắm.”

Lúc đó tôi không cảm thấy tự hào về quê mình. Chỉ

thấy đớn đau vô cùng. Mùa hè năm ngoái tôi không có cảm giác như thế. Tôi vui

mừng ngắm nhìn cảnh vật sau mười năm xa cách.

“Đó là núi Iwaki. Giống núi Phú Sĩ nên người ta gọi

là núi Tsugaru Fuji.” Vừa cười gượng, tôi vừa giải thích cho vợ tôi một cách

thiếu nhiệt tình. “Rặng núi thấp nơi đây gọi là núi Bonju, còn núi ở đằng kia

là núi Mahage”. Đúng là những giải thích lấy lệ nửa vời cốt làm để cho xong

chuyện.

Tôi nhớ lại một vở kịch rất hay trong đó người tài

tử tự hào nói: “Đây là nơi ta sinh thành, đi ba bốn khu phố nữa là…”. Phía bên

kia bờ ruộng, có một căn nhà mái đỏ.

“Đây là…” Tôi định nói là nhà tôi nhưng phải sửa lại

“nhà của người anh”.

Tuy nhiên, đó là mái nhà của một ngôi chùa. Nhà tôi

ở phía bên mặt.

“Sai rồi, không phải vậy, nhà mình ở bên mặt, hơi to

một chút.” Tôi sai nhiều quá.

Đến ga Kanagi thì thấy đứa cháu gái và một thiếu nữ

trẻ đẹp đang chờ. Vợ tôi hỏi nhỏ:

“Cô ấy là ai vậy?”

“Cô ta là người giúp việc chớ gì. Mình không cần

chào hỏi.” Mùa hè năm ngoái khi tôi gặp người thiếu nữ cùng lứa tuổi với cô

này, dáng thanh lịch, tôi tưởng cô ta là trưởng nữ của người anh nên cúi đầu

chào hỏi rất trịnh trọng. Dè đâu cô là người giúp việc nên khi ấy rất sượng. Kỳ

này tôi cẩn thận hơn nên mới nói như vậy.

Đứa bé gái là con thứ của người anh mà tôi đã gặp

năm ngoái, năm nay được tám tuổi. Tôi gọi:

“Shigechan.”

Thì bé Shige nhoẻn miệng cười. Tôi cảm thấy hơi yên tâm và nhẹ người vì

chỉ có đứa bé này là không biết quá khứ của tôi.

Tôi bước vô nhà. Bác Nakabatake và bác Kita liền lên

gác gặp anh tôi. Tôi dẫn vợ con đến Phật đàn, chắp tay khấn vái rồi sau đó vào

ngồi một góc trong một căn phòng gọi là phòng “Thường Cư”, chỉ dành cho những

người trong gia tộc, bà con hoặc khách rất thân. Hai đứa cháu gái, con của

người anh cả và anh thứ, mỉm cười chào chúng tôi. Được người giúp việc dìu đi,

bà ngoại tôi cũng đến thăm. Bà đã tám mươi sáu tuổi, hoàn toàn lãng tai nhưng

khỏe. Vợ tôi ép Sonoko cúi đầu chào bà nhưng nó chẳng nghe lời, đi lẩn quẩn

trong phòng làm bà con sợ nó té bất tử.

Tôi

thấy anh tôi từ trên gác đi xuống. Rồi đi thẳng vào phòng bên cạnh. Nước da

xanh xao, người ốm, dáng lo âu. Ở phòng kế bên có khách đến thăm mẹ tôi bệnh.

Sau khi nói chuyện với người khách một chập, đợi khách về, anh tôi đi vào phòng

“Thường Cư”. Tôi cúi đầu chào, hai tay để trên sàn chiếu:

“À”. Rồi nghiêm trang hơn, tôi chào: “Xin lỗi đã làm

phiền anh nhiều chuyện”. Tôi bảo vợ tôi: ”Anh Moji đây.”

Không chờ, anh tôi liền hướng về phía vợ tôi cúi đầu

chào trước. Tôi hết sức lo lắng. Chào xong, anh tôi đi thẳng lên gác.

Như vậy là như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Tôi cảm

thấy như mình bị xử tệ. Ông anh này chỉ khi nào không vui trong bụng mới

làm mặt lạnh lùng, trịnh trọng cúi đầu chào mà thôi. Bác Kita và bác Nakabatake

cho đến bây giờ vẫn ở trên gác chưa xuống. Bác Kita đã thất bại chăng? Đột

nhiên tôi cảm thấy bồn chồn lo lắng, tim đập mạnh. Từ phòng kế bên, đứa cháu

gái bước ra, vừa cười vừa nói:

“Dạ xin mời.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy. Tôi

có thể gặp mẹ tôi đây. Tôi được phép gặp mẹ tôi, không một điều gì đặc biệt khó

khăn. Chỉ có vậy thôi. Tôi đã hơi lo âu thái quá. Vừa đi trên hành lang, cháu

vừa nói cho chúng tôi biết:

“Từ hai ba bữa nay bà mong chờ gia đình chú. Bà mong

chú về lắm đấy.”

Mẹ tôi nằm nghỉ ở góc một căn phòng rộng mười chiếu.

Trông ốm yếu như cọng cỏ khô héo trên chiếc giường lớn. T