
uyện gì quái lạ đến đâu cũng có thể xãy ra. Thế nhưng cớ gì tai nạn lại đổ
lên đầu tôi thế nhỉ. Không hiểu được. Hoàn toàn không hiểu nỗi. Chắc số trời
bắt tôi phải sống cái kiếp này mà không cần cho biết lý do, chỉ nên lẳng lặng
chấp nhận định mệnh đã an bài như thế. Tôi đã định hủy mình. Có điều lúc tôi
chực chết đi cho yên bỗng có con thỏ chạy qua trước mặt. Nhân tính liền biến
đâu mất. Khi cái thằng người trong tôi bừng mắt dậy thì mồm tôi đã dây đầy máu
thỏ, bên cạnh lông thỏ rụng vương vãi rồi. Đấy là kinh nghiệm làm hổ đầu tiên
trong đời tôi. Còn nói chi biết bao điều tôi tiếp tục làm kể từ ngày ấy.
Duy có một đôi giờ trong
ngày, tình cảm con người trở lại trong tôi. Khi ấy, tôi vẫn còn sử dụng được
tiếng người và có khả năng suy nghĩ những điều khá phức tạp như xưa. Hãy còn
nhớ làu làu nội dung sách vở kinh sử. Lúc đó tôi có dịp đem cái lòng con người
để đánh giá hậu quả những hành vi tàn ngược tôi đã làm trong lốt hổ, rồi lúc
nhìn lại số phận mình, tôi thấy không có gì đáng thẹn, đáng sợ và đáng tức hơn.
Tuy nhiên theo thời gian, những giây phút trở về với bản tính con người càng
ngày càng ngắn lại.
Tôi hãy còn lấy làm quái
lạ tìm hiểu tại sao mình lại hóa hổ nhưng mấy lúc gần đây, có khi bất đồ tự hỏi
tại sao trước kia mình là người cơ nhỉ. Đó mới là điều đáng sợ. Mai mốt, cái
phần tình cảm con người chắc sẽ bị tập quán thú vật chôn biến đi chăng? Khác
nào nền móng cung điện cổ xưa bị vùi trong đất cát. Cứ như thế, một ngày khi
quên hết cái quá khứ làm người rồi thì chỉ còn là một con hổ hung hăng, gặp cố
nhân ở giữa đường nhận không ra, có vồ ăn thịt cũng chả cảm thấy chút hối hận.
Thế thì người lẫn thú, cả hai trước kia là loài gì thế? Trước đó hãy còn nhớ
gốc gác sau dần dần quên bẵng đi và cứ ngỡ hình thù hiện tại mang trên thân xác
mới là cái ta xưa nay? Nhưng thôi, chuyện đó ra sao cũng được! Để mặc tình cảm
con người sót lại trong lòng biến mất đi có khi giúp mình sống hạnh phúc hơn.
Dầu vậy cái phần con người trong ta nó lại không sợ gì hơn là rơi vào cảnh đó.
Ôi, buồn làm sao, lo làm sao mà cũng xót xa làm sao mỗi lần nghĩ đến khi mình
sẽ quên đi có lúc đã làm người. Tình cảm này ai thấu cho ta. Chắc nào ai biết
được! Nếu có, phải là người sống cùng hoàn cảnh. À nầy, phải rồi! Trước
khi tôi hoàn toàn hết còn là người, chỉ xin cố nhân giúp cho một chuyện.
Nãy giờ, cả Viên Tham lẫn đám tùy tùng đều nín thở,
lắng tai nghe tiếng nói lạ lùng từ trong lùm cây vọng ra. Giọng ấy lại tiếp
tục:
Không dám yêu cầu gì quá
quắt. Lý tôi bình sinh làm thơ và những mong nhờ đó để chút danh lại trên đời.
Nay sự nghiệp chưa thành mà số phận đã ra nông nỗi này. Xưa kia sáng tác được
vài trăm bài vẫn chưa có dịp cho lưu hành ở đời. Bản thảo bây giờ cũng không
nhớ để đâu. May là trong số đó vẫn còn thuộc lòng vài chục. Chỉ mong bác giúp
ghi chép gìn giữ hộ. Không phải muốn dựa vào đó để dương danh thi sĩ. Thơ
tôi hay dở mặc lòng nhưng nó tượng trưng cho những gì một đời đeo đẵng đến nổi
cửa nhà khánh tận, tính khí cuồng điên. Nếu không gửi gắm một chút lại đời sau
thì chết đi khó lòng nhắm mắt.
Viên Tham bảo bộ hạ đem giấy bút rồi theo tiếng nói
trong bụi mà ghi chép lại. Giọng Lý Trưng từ lùm cây vang ra sang sảng. Dài
ngắn cả thảy trên ba mươi bài, văn thể cao nhã, ý nghĩa phiêu dật, chỉ đọc qua
một lượt đã thấy bài nào cũng bộc lộ tài năng phi phàm của tác giả. Tuy trong
bụng không khỏi khen thầm nhưng Viên Tham mơ hồ cảm thấy quả tình không có gì
để nghi ngờ năng khiếu trời cho của Lý mà quái lạ, các tác phẩm coi như vượt
hẳn người đời thế nầy xem ra hãy thiêu thiếu cái gì.
Sau khi đã để tuôn trào những vần thơ cũ, giọng của
Lý Trưng đột nhiên đổi khác, như thể tự trào:
Đáng thẹn cho tôi, ngày
nay đã mang cái lốt gớm ghiếc này rồi mà vẫn cứ muốn nhìn thi tập của mình bày
trên án thư của khách phong lưu tài tử đất Trường An. Nằm dài trong hang đá mà
còn mơ mộng chuyện đâu đâu. Cứ chế giễu tôi đi! Thằng đàn ông đáng thương, nhà
thơ thì không thành mà lại thành hổ (Viên
Tham nghe và chợt nhớ cái tật thích tự trào của Lý Trưng ngày còn trẻ mà đau
lòng cho bạn). Được rồi, để bác có
thêm dịp cười cợt, tôi xin ứng khẩu đọc mấy vần thơ nói lên cái tâm sự bây giờ
của tôi. Nó là bằng cớ cho thấy trong xác hổ nầy vẫn còn có chút Lý Trưng:
Ngẫu nhân cuồng tật thành
thù loại,
Tai hoạn tương nhưng bất
khả đào.
Kim nhật trảo nha thùy
cảm địch,
Đương thì danh tích cộng
tương cao.
Ngã vi dị vật bồng mao
hạ,
Quân dĩ thừa diêu khí thế
hào.
Thử tịch khê sơn đối minh
nguyệt,
Bất thành trường khiếu
đãn thành hao.
(Nhỡ mắc bệnh cuồng mang
xác lạ.
Tai họa bao vây, trốn thế
nào?
Nanh vuốt ngày nay ai
chẳng sợ,
Nhớ xưa danh tiếng một
thời cao.
Tôi thân quái vật vùi
truông cỏ,
Bác ngựa xe quan thế mạnh
bao!
Đêm nay khe núi nhìn
trăng sáng,
Muốn rống thê lương,
thoắt nghẹn ngào)
Lúc đó, trăng tàn, ánh sáng tỏa bàng bạc, móc trắng
thấm ướt mặt đất, gió lạnh len qua hàng cây báo hiệu ngày sắp rạng. Mọi người
hầu như đã quen với không khí quá