
ơ để trăm năm sau danh thơm hãy lưu truyền hậu thế. Tuy nhiên, tên tuổi nào
có thấy đâu mà cái nghèo cứ bám miết làm Lý không khỏi bực bội. Từ đấy, mặt mày
tiều tụy, gầy guộc xác ve. Ngoài cặp mắt với cái nhìn sắc cạnh riểu cợt, chẳng
còn tìm đâu ra dấu vết phong thái trẻ trung, đôi má tròn căng của ông tân tiến
sĩ ngày đăng khoa. Chỉ được vài năm, không kham nỗi cảnh túng quẫn, vì miếng
cơm manh áo vợ con, đành khuất tiết, khăn gói về Đông nhận một chức quan nhỏ
địa phương. Làm như thế một phần cũng vì đã tuyệt vọng về đường thi phú. Bè bạn
đồng lứa ngày xưa ai nấy đều đã đường mây nhẹ cánh nhưng không nói cũng thừa
biết, việc phải nhận mệnh lệnh từ lũ xưa kia Lý vẫn cho là lục tục tầm thường
và không thèm để mắt tới là cực hình cho lòng tự ái của kẻ một thuở tài danh.
Lý đâm ra tức tối nóng nảy, bắt đầu cảm thấy không kìm được triệu chứng cuồng
khí đang bốc lên trong người. Cách đó một năm, khi có việc quan phải đi xa, đến
chỗ trọ bên bờ sông Nhữ Thủy thì bệnh bỗng phát ra. Nửa đêm, mặt mày chợt biến
dạng, Lý đứng trên giường gào hú những âm thanh lạ lùng không ai hiểu nổi rồi
cứ nguyên như thế nhảy xổ xuống, chạy như ma đuổi vào trong đêm tối. Lý không
bao giờ trở về nữa. Cho người kiếm khắp núi non rừng rú quanh vùng cũng chẳng
đâu ra vết tích. Từ dạo ấy, không còn ai rõ hành tung.
Năm sau, có quan Giám Sát Ngự Sử người quận Trần tên
gọi Viên Tham phụng mệnh xuống miền Lĩnh Nam, dọc đường ngủ đỗ đất
Thương Ô.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ đất, quan đang sửa soạn lên đường thì kẻ lại giữ nhà
trạm cho biết đoạn đường sắp tới thường có hổ ra vồ người nên bộ hành
phải đợi
trời sáng rõ mới dám đi. Bây giờ hãy còn quá sớm, quan nên đợi thêm chốc nữa.
Thế nhưng Viên Tham có lẽ cậy tùy tùng đông đảo, gạt phắt lời khuyên của dịch
lại. Khi đoàn người đang nương theo bóng trăng tà đi ngang truông cỏ
giửa rừng
thì đúng như dự đoán, một con mãnh hổ chợt từ lùm cây phóng vọt ra. Hổ
mới dợm
chồm về phía Viên Tham thì thoắt cái đã quay ngoắt vào bụi rậm. Giữa lùm cây
bỗng nghe có tiếng người thì thào lập đi lập lại “ Suýt chút
nữa xúc phạm đến cố nhân!”. Giọng nói ấy Viên Tham
có dịp nghe ở đâu rồi. Tuy đang kinh hãi nhưng trong đầu Viên Tham bỗng
như có
ánh chớp loé ra, sực nhớ mới kêu lên: “Tiếng nói kia có phải của
bạn ta là chàng Lý Trưng không?” Viên Tham vốn đỗ Tiến Sĩ đồng
khoa,
là một người bạn thân trong số người hiếm hoi Lý cho là bạn. Có lẽ chỉ
vì Viên
tính khí ôn hoà, không xung khắc với cái kiêu căng ngạo mạn của Lý.
Bẵng một lúc, trong lùm cây không thấy ai đáp. Thế
rồi nghe tiếng khóc thút thít nghẹn ngào vọng ra từng hồi. Một đỗi sau, mới có
giọng trầm trầm trả lời: “ Vẫn
còn gọi tôi là Lý Trưng đất Lũng Tây được đấy!”.
Viên Tham quên cả sợ, xuống ngựa tiến lại gần lùm
cây, bồi hồi kể lể nổi nhớ nhung lâu ngày vắng bạn. Lại hỏi tại sao không chịu
ra khỏi lùm để gặp nhau. Lúc ấy mới nghe giọng Lý Trưng trả lời cho biết ngày
nay mình đã mang hình quái vật gớm ghiếc thì đâu dám bước ra chào cố nhân mà
không khỏi thẹn. Hơn nữa, có chường mặt chỉ làm bạn cũ sinh lòng khiếp sợ và
ghét bỏ thôi. Tuy nhiên hôm nay không hẹn mà gặp cố nhân giữa đường thì lòng
mình vô cùng cảm khái quên mất tị hiềm. Thế thì cho dù một khoảnh khắc, chỉ xin
đừng đem lòng ghê tởm cái vỏ ngoài xấu xí kinh khiếp mà cho gã Lý Trưng ngày
xưa được trò chuyện đôi lời.
Về sau Viên Tham nghĩ lại mới thấy lạ lùng nhưng
thực tình lúc đó quan đã đối phó với tình huống dị thường này hết sức tự nhiên,
không hề kinh động. Quan bèn truyền lệnh cho đội ngũ tùy tùng dừng chân lại và
một mình đứng trước bụi rậm trò chuyện với cái tiếng người kia. Họ hết trao đổi
về những tin đồn ở kinh đô, tin tức bạn bè cũ, địa vị của Viên bây giờ rồi đến
lượt Lý Trưng chúc mừng Viên Tham. Sau bao câu chuyện ân cần với giọng thân mật
như thuở còn trai trẻ, Viên Tham mới hỏi Lý Trưng vì cớ gì để thân phải đến
nước nầy. Trong bụi cỏ, tiếng người mới thuật hết ngọn ngành:
Cách đây độ một năm, trên
đường đi xa, ban đêm lúc tôi ngủ đỗ ở quán trọ bên bờ Nhữ Thủy thì chợt thức
giấc và nghe như ngoài cửa có ai gọi tên mình. Tôi mới nghe theo bước ra ngoài
thì tiếng kêu từ trong bóng tối đôi lúc cứ tiếp tục vẫy gọi. Bất giác, tôi đuổi
theo tiếng gọi ấy và sau một hồi chạy bất kể trời đất như trong cơn mơ, tôi đến
tận bìa rừng. Thế rồi không biết tự lúc nào, hai bàn tay tôi đã cào lấy mặt đất
và nương theo đó phóng đi. Tôi cảm thấy trong người dào dạt một nguồn sinh lực
sung mãn giúp tôi trèo vượt đá ghềnh thoăn thoắt. Nhìn lại mới thấy chỗ từ ngón
đến khuỷu tay, hình như lông lá đã bắt đầu mọc. Lúc trời sáng thêm một chút,
đến chỗ dòng sông dưới thung lũng nhìn hình thù in trên mặt nước thì thấy mình
đã hóa hổ rồi. Lúc đầu còn tưởng là hoa mắt, sau lại ngỡ đang ở trong giấc
chiêm bao. Bởi vì tôi từng có kinh nghiệm lúc đang ở trong giấc mộng lại thấy
mình nằm mộng nữa kia. Đến khi thấy cần phải hiểu đây không là mộng mị gì cả,
tôi mới đâm ra thẩn thờ. Rồi khiếp sợ. Một sự sợ hãi sâu xa vì biết rằng bất cứ
ch