
ky rót cho Tabê.
- A.. à, bây giờ mà được lên Hakonê hay chỗ nào yên tĩnh
như vậy để nghỉ thì khoái lắm. Ở đó mà ngủ luôn một hơi hai ba ngày thì
tuyệt!
- Anh mệt lắm sao?
- Cũng tại cứ lu bu lo kiếm cho ra tiền.
- Nhưng … anh mà có bao giờ phải lo gì chuyện tiền! Chắc là nghĩ đến cô nào nhiều quá đó thôi!
Tuy không ưa cái sự mực thước quá đàng hoàng của Kin trong cách đối
xử, Tabê cũng thấy Kin hay hay, cứ như đang nhìn một món đồ cổ sang và
quý giá. “Nếu đêm nay mà mình ngủ lại, thì cũng như mưa xuân đổ xuống
ruộng cằn”, Tabê vừa nghĩ thầm như thế vừa nhìn vào khuôn mặt của Kin.
Những đường nét ở cằm như thế này là biểu hiện của một người cương
nghị. Tự nhiên hình ảnh còn mơn mởn của cô tớ gái câm bỗng hiện ra trong trí. Cô ta không đẹp, nhưng kinh nghiệm với nhiều phụ nữ khác nhau cho
Tabê biết rằng sự trẻ trung là một điểm tốt không có gì sánh bằng. Tabê
nghĩ thêm: Giá hôm nay là lần đầu tiên gặp Kin, chắc mọi sự đã không khó khăn như thế này. Mà sao bây giờ thấy Kin lại có vẻ khá già nua …
Kin như linh cảm được ý nghĩ đó, bèn lật đật đứng dậy đi sang phòng
bên cạnh, đến thẳng chỗ có tấm kiếng lớn, lấy ra một ống hormone chích
vào tay. Rồi vừa cầm miếng bông gòn chà lên chỗ mới chích vừa soi mình
trong kiếng, Kin thấy cần chấm thêm lên mũi mình một chút
phấn. Thực là chán, trai gái mà không đậm tình với nhau thì mới đi làm những việc vô duyên như thế này! Kin nghĩ thế mà buồn, bất giác
ứa nước mắt. Nếu mà người ngồi ngoài kia là Itaya thì Kin đã có thể dựa đầu trên gối ông ta mà khóc, hay làm nũng nọ
kia. Nhưng với Tabê thì khác, Kin không biết rõ là mình thích
hay ghét bây giờ. Một phần thì muốn để về phứt đi cho xong, một phần thì Kin lại muốn ghi giữ chút gì là hình ảnh mình trong tim anh ta. Chàng
này, từ lúc chia tay với mình đến nay, hẳn đã quen rất nhiều cô khác!
Kin đi rửa tay, rồi trên đường trở lại phòng khách, ghé nhìn thử vào
phòng cô tớ gái. Kinu đang cúi mình cắt giấy báo thành những miếng mẫu
để học may, cái mông to ngồi trên chiếu, tóc búi cao đưa cái ót cao
trắng mịn coi thật đẹp. Cái thân hình săn chắc thấy sao mà ngon mắt!
Trong phòng khách, Tabê đang nằm dài lim dim trên sàn nhà. Kin bước
ra, lại gần tủ trà bật radio lên, cố ý để cho tiếng khá lớn. Khúc giao
hưởng số 9 của Beethoven vang lên rộn rã. Tabê bật người dậy,
uống thêm 1 ly whisky rồi nói:
- Nhớ hồi đó mình đi chơi trong vùng sông
ở Shibamata không? Trời mưa to, đến lữ quán thì chỉ có lươn
nướng, mà phải ăn không vì họ hết cơm.
- Nhớ chứ! Đâu cũng khoảng trước khi anh vô lính thì phải.
Hồi đó thực phẩm đã thiếu lắm rồi. Có nhiều hoa đỏ để trong phòng nữa,
còn nhớ hai đứa mình làm đổ cái bình hoa không?
- Phải rồi, còn nhớ chứ! Mặt Kin bỗng trở nên đầy đặn lại, nhìn thấy trẻ hẳn ra. Tabê rủ:
- Khi nào có dịp mình lại đi nữa nghe!
- Đi thì đi, nhưng dạo này cũng đâm ra hơi lười rồi! Chỗ đó chắc bây giờ muốn ăn gì cũng có…
Nói đến đây, trong trí Kin lại hiện ra những hình ảnh ở Shibamata,
nhưng không phải là kỷ niệm chung với Tabê. Lúc ấy mới hết chiến tranh,
và người đi chơi với Kin là Yamazaki. Yamazaki vừa mới chết gần đây
thôi, sau khi mổ bao tử. Kin như còn thấy được mọi chi
tiết: Căn phòng hơi tối ở bên bờ sông Edo trong một ngày nóng hâm hấp
cuối mùa Hạ, những tiếng ì ầm của cái máy bơm nước, tiếng ve kêu ra rả,
trên bờ đê nhìn ra từ cửa sổ thì có nhiều xe đạp đua với nhau để đi lấy
hàng, khi xe chạy những bánh xe bạc phản chiếu ánh sáng loang loáng. Tuy lúc đó chả phải là lần hò hẹn đầu tiên với Yamazaki, nhưng cái hình ảnh trẻ trung và việc chưa biết gì mấy về đàn bà của Yamazaki làm Kin nhớ
mãi, coi như một kỷ niệm vàng mười. Khi đó, đồ ăn thức uống cũng đã
phong phú nhiều, chiến tranh cũng đã chấm dứt nên tinh thần mọi người
cũng nhẹ nhàng ra, nói chung là mọi sự khá yên tĩnh. Lúc trở về thì trời đã tối, xe buýt chạy về hướng Shin-koiwa bằng đường dành riêng cho quân xa…
- Sau khi mình chia tay nhau thuở ấy rồi, có quen ai đặc biệt hay không?
- Anh hỏi về tôi?
- Phải!
- Người đặc biệt thì ngoài anh ra đâu có ai!
- Vậy là không phải nói thật rồi!
- Ơ, sao anh nói vậy? Không phải thế sao? Người như tôi, ai mà tìm tới?
- Không tin đâu!
- Vậy sao? Nhưng mà từ nay trở đi tôi sẽ ráng vươn lên, sống cho có ý nghĩa.
- Ừ, con đường trước mặt còn dài mà!
- Đúng, sống thật lâu, cho đến khi già lụ khụ luôn!
- Từ rày, thôi đừng lăng nhăng bậy bạ với ai nữa nghe.
- Cái anh này, mất bớt đi đâu cái hiền lành hồi trước hết
cả! Sao mà ăn nói như vậy được không biết? Hồi xưa anh khá hơn
nhiều mà!
Tabê cầm cái điếu con của Kin lên hút mấy cái, vị đắng tràn đầy cả
lưỡi. Thấy Tabê rút khăn ra nhổ phì vào trong đó, Kin cười, bảo “không
siêng lau chùi nên chắc bị nghẹt”. Rồi Kin đỡ lấy cái điếu, gõ mạnh trên tờ giấy bồi.
Tabê vẫn thắc mắc không hiểu là Kin sống như thế nào. Thời
buổi này ai ai cũng vất vả khó khăn mà nơi đây chẳng thấy dấu vết gì là
lận đận cả, có vẻ như muốn kiếm ra vài ba trăm ngàn thì cũng dễ dàng thôi. Tabê chẳng thiết tha gì chuyện ôm ấp chung đụng