XtGem Forum catalog
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326834

Bình chọn: 8.5.00/10/683 lượt.

ột bộ đồ màu trắng, mái tóc

màu hạt dẻ đang tiến đến gốc cây nơi Hoài Thương và con mèo nhỏ đang

đứng.

Trong bóng đêm, nhờ ánh sáng mờ mờ của bóng đèn điện, ánh trăng vằng vặc trên trời, phủ chiếu lên khuôn mặt, mái tóc và bộ quần áo mà anh ta

đang mặc trên người. Hoài Thương ngỡ tưởng người đàn ông kia là một bóng ma bước ra từ trong một câu truyện liêu trai của Bồ Tùng Linh, là một

ảo ảnh xa vời không có thực.

Người đàn ông trẻ hai đút vào túi quần, bước thong thả từng bước từng

bước, dáng vẻ ung dung và tự tại ấy đã cuốn hút tất cả sự chú ý của Hoài Thương.

Đẹp quá…!

Giá mà mình có máy ảnh, hay bút vẽ ở đây thì hay biết mấy, mình nhất

định sẽ lưu giữ lại hình bóng đẹp đẽ, khiến người ta không dám nhắm mắt

vì sợ khi mở mắt ra, sẽ lập tức tan biến đi mất kia.

Người đàn ông trẻ không biết trên cây có người, vẫn tiếp tục bước đi, hình như anh ta đang bước theo tiếng kêu của con mèo nhỏ.

Đến gốc cây, người đàn ông trẻ ngước mắt nhìn lên.

Tầm mắt của Hoài Thương và người đàn ông trẻ giao nhau, trong một thoáng cả hai đều sững sờ vì kinh ngạc, không muốn nhận người quen cũng không

được.

Hoài Thương chỉ thấy mắt mình hoa lên, khóe môi ngươi đàn ông trẻ khẽ

nhếch lên, băng trong đáy mắt anh ta càng lúc càng dày thêm.

Oan gia a …..mình và hắn đúng là oan gia….hu hu hu….

Hoài Thương như một con chim nhỏ sợ cành cong, như một con thỏ con trông thấy một con dã thú.

Tiếng hét chói tai bật ra khỏi miệng, thân thể vì thế cũng theo đà rơi xuống.

Hoài Thương nhắm tịt mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Con

xin Người, xin Người đừng bắt con phải chết. Con còn yêu đời lắm, con

muốn sống….”

Trong nháy mắt, nói thì chậm mà xảy ra lại quá nhanh, chỉ thấy nhoáng

một cái, người đàn ông trẻ thấy một chiếc váy màu hồng nhạt bay bay

trong gió, sau đó….

“Phịch….rầm…….”

Lần thứ hai trong ngày, Hoài Thương ngã đè lên người công tử của nhà họ

Trần, vô tư sử dụng anh ta làm một cái đệm thịt. Lần thứ hai biết thế

nào là dư vị của một nụ hôn 'cưỡng ép'.

Con mèo nhỏ theo đà cũng rơi xuống theo Hoài Thương. Vì Hoài Thương nặng hơn nên rơi xuống trước, còn con mèo rơi xuống sau, nó rơi đúng vào

lưng Hoài Thương.

Lần này, Hoài Thương không còn dám dùng từ ngữ để miêu tả cảm giác của

mình khi đụng chạm vào người công tử của nhà họ Trần nữa, đã nhanh chóng lăn sang một bên, mò mẫm trên cỏ vươn lấy đôi giày, sau đó co giò bỏ

chạy.

Người đàn ông trẻ ê ẩm, đau hết mình mẩy, tức đến nỗi muốn nổi khùng,

lần nào gặp phải cô gái xa lạ kia cũng thành công chọc giận hắn. Từ

trước nay không một ai dám khinh bạc hắn như thế cả, thế mà cô ta dám….

Người đàn ông trẻ gầm lên một tiếng, cổ tay nhỏ bé của Hoài Thương bị nắm chặt, một cái nắm đau điếng.

“Cô muốn bỏ chạy như ban sáng ?” Người đàn trẻ nguy hiểm hỏi.

“Không dám, không dám….” Hoài Thương biết mình đã chọc giận phải một tên ‘thú dữ’, đã thức thời lấy vẻ mặt của một kẻ hèn mọn, xuống nước nịnh

nọt hắn.

“Cô định giải quyết chuyện này thế nào ? Định cứ thế mà bỏ đi sao ?” Cúi nhìn bộ quần áo màu trắng bị dính đầy lá khô và cỏ, người đàn ông trẻ

lại muốn bốc hỏa.

“Tôi…tôi xin lỗi…” Hoài Thương lí nhí nói, đầu cúi thật thấp.

Thật mất mặt quá đi…hu hu hu…sao số con xui xẻo quá thế hả trời ? Đụng

đâu không đụng lại đụng trúng phải tên oan gia và đáng sợ này.

“Xin lỗi là xong sao ? Xin lỗi có thể chữa khỏi được cái lưng đau, và

tẩy sạch được bộ quần áo trên người tôi không ?” Ngữ khí của người đàn

ông trẻ càng lúc càng ác liệt.

Hoài Thương khóc không ra nước mắt, oán hận nghĩ: “Cả nhà ơi, con biết

con sai rồi, lẽ ra con không nên nói sẽ cố gắng tìm một mỹ nam tử mới

phải. Hu hu hu, người ta nói độc nhất là mỹ nam nhân, thật không sai một chút nào.”

“Còn không nói mau…?” Người đàn ông trẻ rít gào, mắt hung tợn nhìn Hoài Thương.

Hoài Thương co rúm lại vì hãi, mắt ngập nước, run rẩy hỏi: “Anh…anh muốn như thế nào ?”

“Bồi thường cho tôi.” Người đàn ông trẻ trừng mắt cảnh cáo Hoài Thương:

“Đừng có dại mà chọc tức tôi thêm nữa, cũng đừng có nghĩ đến việc bỏ

chạy như lúc sáng. Tôi đã biết cô là con gái của Hoàn Tuấn Kiệt và Bạch

Thư Phàm, cô có chạy đằng trời cũng không thoát.”

Hoài Thương khiếp sợ nhìn người đàn ông trẻ, chỉ biết cô nhân viên trong cửa hàng bán quần áo gọi anh ta là “Trần thiếu gia….”

Chẳng lẽ…….đột nhiên Hoài Thương nghĩ đến một vấn đề trọng yếu, tối nay

anh ta tại sao lại xuất hiện ở đây ? Anh…anh ta là bạn của Khánh Sơn sao ?

Hoài Thương chợt nghĩ đến một người cũng mang họ Trần: Trần Tư Nam.

A…a…a…Hoài Thương rất muốn hét thật to. Trời ạ…không phải chứ ? Chẳng lẽ số của con thật sự xui xẻo đến thế ? Tên đàn ông hung dữ này không phải là anh trai họ của Trần Tư Nam chứ ? Hu hu hu…..

Hoài Thương rất rất muốn tự đánh bất tỉnh chính bản thân mình, sau đó,

khi tỉnh dậy mọi chuyện bất quá cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

“Tên ?” Người đàn ông trẻ cộc lốc hỏi.

Hoài Thương vừa sụt sịt khóc, vừa trả lời: “Hoài…Hoài Thương.”

“Tuổi ?”

Hoài Thương mở to mắt nhìn anh ta, ngu ngơ không hiểu anh ta hỏi tên tuổi của mình làm