
ẹp nhìn Khánh Sơn. Trời ạ…căn
bệnh tự sướng của tên này đã vượt quá mức độ bình thường rồi.
Hai chị em Thy Dung khóe mắt co giật liên tục, khóe môi run run, khiếp sợ nhìn Khánh Sơn.
Trái tim chưa kịp lấy lại được nhịp đập bình thường vì quá ớn, hình ảnh
Tư Nam lọt vào trong đáy mắt của hai chị em. Tên này còn ăn mặc phô
trương hơn cả tên kia, hắn ăn mặc lòe loẹt như một cô gái, nếu phải là
một người khác đã bị thiên hạ chửu rủa rồi, nhưng bộ quần áo hoa hòe hoa sói kia được vận trên người hắn lại khác hẳn, chẳng những tôn thêm vẻ
đẹp của hắn, còn khiến hắn thêm vài phần mỹ lệ, rung động lòng người.
Thy Dung rùng hết cả mình, cơn buồn nôn dâng lên đến tận cổ, vội lễ phép nói vài câu với ông nội, nhanh chóng tiến đến chiếc bàn gỗ dài hơn 10
mét, đặt thức ăn và đồ uống. Đây là tiệc đứng, tổ chức theo kiểu Buffet
của người nước ngoài.
Thy Dung cầm lấy một ly rượu vang, uống ngay một ngụm, muốn dùng hương vị nồng cay của rượu để xua tan đi cảm giác buồn nôn kia.
Không muốn mọi người chú ý đến mình, Thy Dung tìm một chỗ khuất, gần
cạnh một gốc cây cảnh, rồi ngồi xuống. Vừa đói vừa mệt, Thy Dung một tay bưng đồ ăn, một tay cầm ly rượu.
Đặt ly rượu trên mặt bàn gỗ, Thy Dung nhấp nháp đĩa thức ăn trên tay,
mắt lơ đãng nhìn cảnh nam thanh, nữ tú, quần là áo lượt đưa nhau ra sàn
nhảy.
Từ nhỏ lớn lên trong môi trường giàu sang quyền quý, Thy Dung đã quá
quen thuộc với cảnh này, cũng biết tầng lớp này có bao nhiêu giả dối.
********
Thy Dung vừa đi khuất, Hoài Thương cũng lợi dụng cơ hội lẩn trốn khỏi ánh mắt của mọi người.
Trong khi chị trốn một góc ngồi nhâm nhi thức ăn, em lại chuồn ra vườn
sau, vừa xách dép vừa chạy tung tăng như một con chim nhỏ.
Do chỉ có sân vườn trước của biệt thự được sử dụng làm nơi tổ chức tiệc, sân vườn sau hoàn toàn không có bóng người, Hoài Thương có thể yên tâm
sẽ không bị ai xâm chiếm vào thế giới riêng tư của mình.
Hoài Thương không muốn ở cùng một chỗ với Thy Dung vì sợ sẽ làm tâm điểm chú ý của mọi người. Bình thường, Hoài Thương sẽ không ngần ngại làm
điều đó nhưng tối hôm nay không giống như mọi khi. Biết Thy Dung đang
buồn, muốn được yên tĩnh một mình, phận làm em sao có thể không hiểu
thấu nỗi lòng của chị gái. Biết sẽ bị hai tên yêu nghiệt Khánh Sơn và Tư Nam trêu đùa, sao lại ngu ngốc đến nỗi không biết lảng tránh đi ?
Nói tóm lại, Hoài Thương tự cho mình là một người thông minh, biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lui, là một kẻ thức thời.
Đột nhiên có một con mèo nhỏ màu trắng chạy vọt qua chân Hoài Thương,
khiến Hoài Thương nhảy dựng lên vì sợ, sắc mặt thoáng chốc thay đổi,
trái tim đập như trống trận trong lồng ngực.
“Phù…phù..may quá chỉ là một con mèo nhỏ có bộ lông màu trắng, không
phải là một con ma.” Hoài Thương vuốt vuốt ngực, thì thào tự trấn an
tinh thần hoảng loạn của chính mình.
Không biết con mèo nhỏ đã trông thấy thứ gì, nó dơ chân cào cào vào thân cây, miệng kêu meo meo.
Hoài Thương ngồi xổm trên cỏ, ngưng thần nhìn con mèo nhỏ đang tức giận
cào vào gốc cây. Một lát sau, nó mất hết kiên nhẫn, bất chấp mình hãy
còn là một con mèo nhỏ, kiên quyết trèo lên trên thân cây.
Móng chân bám chắc vào thân cây, con mèo nhỏ thoăn thoắt trèo lên.
Hoài Thương nhìn hoa cả mắt, vừa hứng thú vừa lo lắng cho sự an toàn của con mèo nhỏ.
Trèo lên thì rất dễ, nhưng vấn đề quan trọng là làm sao có thể trèo xuống dưới ?
Con mèo nhỏ run run đứng trên nhánh cây to, miệng kêu “meo meo”, dáng vẻ sợ hãi, không biết phải làm sao.
Hoài Thương không đành lòng nhìn con mèo nhỏ bị nhốt trên thân cây, đã
đứng bật dậy, chạy lại gần gốc cây, mỉm cười trấn an con mèo nhỏ: “Em
đừng vội, chị lên đón em xuống đây.”
Vứt dép xuống đám cỏ xanh rì dưới chân, Hoài Thương bấu hai tay vào thân cây, chật vật trèo lên từng centimet một.
“Giá mà chị Thy Dung ở đây thì hay biết mấy. Nếu chị ấy ở đây, con mèo không còn phải lo không xuống được nữa rồi.”
Sau lần thứ n thất bại, Hoài Thương mệt rũ, ngồi dựa lưng vào thân cây,
nghểnh cổ nhìn con mèo nhỏ đang không ngừng kêu “meo meo”.
“Đừng kêu, chị nhất định sẽ trèo lên được trên đó.”
Lòng kiên trì của Hoài Thương đã được báo đáp, sau khi chân tay đều bị
xước đôi chỗ, Hoài Thương đã nắm được nhánh cây to nơi con mèo nhỏ đang
đứng.
Con mèo nhỏ nhìn Hoài Thương bằng con mắt đề phòng, nó cảnh giác càng
lúc càng lùi về phía sau, không cho phép Hoài Thương tiến lại gần, thành ra bàn tay của Hoài Thương liên tục dừng ở khoảng không, làm thế nào
cũng không chạm được vào con mèo nhỏ.
Sau một phút chiến đầu bằng tinh thần và thử thách, con mèo nhỏ đứng tút gần ngọn nhánh cây, Hoài Thương chỉ dám ngồi xổm gần gốc nhánh cây, rất sợ nhánh cây này có thể gãy bất cứ lúc nào. Nếu điều này xảy ra, Hoài
Thương không dám nghĩ đến hậu quả nữa, có lẽ không bị chết ngay taị chỗ, cũng bị gãy xương.
Trong khi, Hoài Thương và con mèo nhỏ còn trong thế giằng co, mắt to
trừng mắt nhỏ, tiếng lá cây khô bị giẵm nát dưới chân nghe kêu xào xạc,
mùi hương thanh khiết bay vào mũi Hoài Thương.
Một người con trai vóc dáng thon dài, mặc m