
y giải thích đi, lý do và nguyên nhân vì sao anh lại làm như thế ?
Trác Phi Dương giữ chặt lấy hai vai Thy Dung, bắt Thy Dung phải đối diện với mình. Hành động chống đối và vô tình của Thy Dung đã chọc giận Trác Phi Dương.
_Em muốn nghe nguyên nhân và lý do chứ gì ? Được thôi, tôi sẽ nói cho em biết.
Trác Phi Dương nắm tay, kéo Thy Dung đến gần đầu giường. Hắn khom người, mở ngăn bàn, lấy một cuốn sổ nhật kí khá dày có bìa màu xanh đen.
Trác Phi Dương dơ cuốn sổ nhật kí trước mặt Thy Dung. Hắn nghiến răng, quát hỏi.
_Em có biết cuốn sổ nhật kí này là do ai viết không ?
Dáng vẻ bùng nổ giận dữ của Trác Phi Dương, khiến Thy Dung sợ hãi.
_Tôi…tôi không biết.
_Vậy thì em nghe cho rõ đây. Cuốn sổ nhật kí này là do ông Phúc – là
quản gia cũ của gia đình tôi viết. Tôi đã vô tình phát hiện ra được cuốn sổ nhật kí này trong một ngăn tường bí mật trong tòa lâu cổ.
Trác Phi Dương bắt đầu kể.
_Khi phát hiện ra được cuốn sổ nhật kì này là của ông Phúc, nhất là sau
18 năm, tôi vô cùng tò mò và hiếu kì muốn biết trong thời gian sống và
làm việc trong tòa lâu đài ông ta đã gây ra những chuyện gì. Chắc là em
cũng đã được nghe bố mẹ em và tôi kể chuyện chúng tôi do phát hiện được
căn hầm nằm ẩn sâu dưới lòng đất chứa toàn rượu lậu và súng ống, nên mới bị ông ta ra lệnh cho đồng bọn dùng mìn và bom cay pha hoại tòa lâu
đài, và đuổi giết hai chúng tôi ở trong rừng suốt gần nửa tháng rồi ?
Thy Dung gật đầu, đáp như một cái máy.
_Vâng.
Trác Phi Dương kéo Thy Dung ngồi xuống giường. Hắn hạ thấp giọng, nói tiếp.
_Cuốn sổ nhật ký này ghi lại toàn bộ quá trình làm ăn phi pháp của ông
Phúc, từ việc ông ta làm sao móc nối với bọn buôn lậu vũ khí và rượu
lậu, tên của các ông chủ trong thế giới ngầm, đến việc ông ta đã ra lệnh hạ sát bao nhiêu người, thậm chí ông ta còn miêu tả một cách chi tiết
và tỉ mỉ cách thức mà ông ta hành hạ nạn nhân của mình.
Thy Dung rùng mình ơn lạnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lạc thần.
Trác Phi Dương chua xót, dùng khăn tay lau lệ trên má của Thy Dung.
_Em có biết gì không ? Thật lòng, thì tôi cũng không muốn bêu xấu tên của ông nội em trên mặt báo làm gì ? Nhưng mà…..
Trác Phi Dương cười chua chát.
_Nhưng mà người đầu tiên có tên trong danh sách đen của ông Phúc không
ai khác chính là ông nội của em. Ông ấy cũng chính là người ra lệnh cho ông Phúc tập hợp bọn thuộc hạ phá nát tòa lâu đài và đuổi giết tôi và
mẹ em trong rừng. Em biết đấy, hai chúng tôi đã bị chúng suýt giết chết
mấy lần. Khi nhảy từ trên ban công lầu hai xuống dưới mặt biển, nếu
không được bọn cá heo cứu, có lẽ hai chúng tôi đã làm mồi cho cá từ lâu
rồi. Còn vụ ở bên thác nước nữa, nếu bố em không đến kịp, có lẽ….
Trác Phi Dương nhắm mặt lại, hốc mắt mắt hoe, sống mũi cay cay. Hắn cũng rất muốn gào khóc, muốn nói hết nỗi lòng của mình cho Thy Dung hiểu để
cô ấy không còn căm ghét và hận thù hắn nữa.
Thy Dung ngồi chết lặng trên mép giường, không dám tin vào những gì mà mình vừa mới nghe được.
_ Không, anh nói dối, tôi không tin – Thanh âm của Thy Dung đầu tiên là
những tiếng nghẹn ngào đứt quãng trong cổ họng, dần dần tăng cao thành
tiếng hét đầy đau khổ và tuyệt vọng – Anh nói dối ! Ông nột tôi tuy
không phải là một người tốt hoàn toàn, nhưng không có liên quan gì đến
vụ án cách đây 18 năm cả.
_Em cho rằng tôi đang bịa đặt tất cả để chối tội hay sao ? – Trác Phi
Dương điên tiết quát lại Thy Dung. Hắn cũng đau khổ và mệt mỏi chẳng kém gì Thy Dung – Nếu em muốn biết được sự thật, muốn chứng thực những lời
mà tôi vừa mới kể cho em nghe, tại sao em không cầm lấy cuốn sổ nhật ký
này mà đọc đi. Tôi tin rằng ông Phúc không hề cố ý vu khống cho ông nội
của em. Vì nếu tôi không phát hiện ra được cuốn sổ nhật kí này trong một dịp tình cờ, chắc là sự thật kia sẽ bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian
mãi mãi. Khi biết được ông nội em cũng có liên quan đến vụ án năm xưa,
tôi cũng có cảm giác bàng hoàng không dám tin như em. Vì để chứng thực
cho những gì mà ông Phúc đã viết vào trong cuốn sổ nhật kí, tôi đã tiêu
tốn một khoảng thời gian khá lâu cho người đi điều tra lại toàn bộ về vụ án năm xưa, khi đã nắm chắc được bằng chứng trong tay, tôi mới dám kết
luận ông nội em cũng có liên quan đến vụ án năm xưa, là người đã trực
tiếp hạ lệnh đuổi giết tôi và mẹ em trong rừng.
Hết biến cố này đến biến cố khác xảy ra dồn dập trong cùng một khoảng
thời gian quá ngắn, sức chịu đựng trong Thy Dung đã cạn kiệt. Thy Dung
ôm lấy đầu, gào thét, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Không còn chịu đựng được thêm nữa, Thy Dung đứng bật dậy, chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Trác Phi Dương hốt hoảng, vội đuổi theo Thy Dung, vừa vội vã đuổi theo vừa đau khổ gọi to.
_ Thy Dung.. Thy Dung….Em đừng chạy nữa, dừng lại đi….
Thy Dung không nghe thấy Trác Phi Dương nói gì cả, nước mắt làm mờ cảnh
vật. Thy Dung chạy nhanh xuống bậc thang, từ một bậc biến thành ba bậc.
Do chạy quá vội và hấp tấp, lại không nhìn rõ đường đi, có mấy lần Thy
Dung suýt ngã nhào xuống cầu thang.
Chạy xuyên qua phòng khách vòng qua sân, chạy băng ra cổng