
n dập kéo đến từ bốn phương tám hướng đó, Thy Dung chụp lấy được một
mục tiêu tối quan trọng. Không, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu! Không, Trác Phi Dương, anh hãy giải thích đi, anh không phải là kẻ chủ
mưu đúng không ?
Thân hình Thy Dung rung lắc dữ dội, tay nắm chặt lấy ga rải giường.
Thy Dung vừa lắc đầu không ngừng, vừa gào thét thầm trong tuyệt vọng.
Không, không đúng, Trác Phi Dương không phải là kẻ chủ mưu….anh ấy vẫn
còn yêu mình…anh ấy không thể là kẻ dối trá và độc ác được…. Trác Phi
Dương ! Anh hãy nói đi gì, hãy giải thích đi, hãy nói rằng anh không
phải là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện…. Thy Dung vươn tay về trước,
muốn nắm lấy tay Trác Phi Dương...... thế nhưng, gương mặt của Trác Phi
Dương sao lại mơ hồ thế kia, xa cách thế kia, hắn đang thụt lùi về phía
sau, đang rời bỏ Thy Dung, hắn đang rút lui, đang biến mất... Thy Dung
hoảng hốt nhào về phía trước, phát ra một tiếng thét to kinh thiên động
địa:
_Phi Dương !
Tiếng thét đó, hình như làm Thy Dung hơi tỉnh táo trở lại, cảm thấy rằng hình như mình đang nằm trên giường. Giường ? Sao lại nằm trên giường?
Thy Dung không biết rõ, và cũng không muốn biết rõ. Có một bàn tay dịu
dàng, mát mẽ chụp lấy bàn tay đang quờ quạng trong không khí của Thy
Dung. Ðồng thời, có một túi nước đá mát lạnh đang được đặt lên trán, đem đến một thoáng sảng khoái. Thy Dung quay đầu sang, lẩm bẩm, thì thào
trong giấc mơ:
_Phi Dương….anh là kẻ nói dối….Phi Dương…em..em không tin anh….Em không tin…không tin….
Thy Dung lại vùng vẫy, tất cả những ý thức, lại cuộn vào nhau như một
đống chỉ rối bung lên, Thy Dung tìm không ra đầu mối. Và ngọn lửa hừng
hực cháy lại bắt đầu thiêu đốt, thiêu đốt lấy Thy Dung, đốt đến từng sợi thần kinh của Thy Dung đều bắt đầu co rút lại, nóng bỏng lên.
Ðột nhiên đôi mắt Thy Dung mở bừng lên, ánh mắt mơ hồ:
_Mẹ ! Mẹ !
_ Thy Dung, mẹ đây !
Hình như Thy Dung nghe có một tiếng nói đang vang lên bên tai, tiếng nói rất quen thuộc, là tiếng nói của mẹ.
Sau đó, có một bàn tay đang vuốt ve Thy Dung, vuốt ve trán, vuốt ve đôi
má, tại sao thanh âm của mẹ lại như thể nghẹn ngào, nức nở ?
_ Thy Dung, may quá, con đã tỉnh lại rồi !
Thy Dung vùng vẫy muốn trốn thoát ngọn lửa đang bao vây lấy mình, ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can.
_ Thy Dung, con thấy trong người thế nào ? Con có cần gì không ?
Tiếng nói của mẹ tiếp tục vang lên bên tai. Thy Dung mờ mịt nhìn, quan sát khuôn mặt của mẹ thật cẩn thận và tỉ mỉ.
Ồ ! Tại sao mẹ lại khóc, sắc mặt lại kém tươi thế kia ? Dường như mẹ đã già thêm rất nhiều ?
Thy Dung giật mình, ngơ ngác nhìn. Chẳng lẽ mình đã bị bệnh lâu lắm rồi ? Bị bệnh ! Đầu của Thy Dung đau quá ! Kí ức có một khoảng trắng thật
rộng. Thy Dung ôm lấy đầu, lăn lóc thống khổ, miệng không ngừng rên rỉ.
Thư Phàm bật khóc, vội chích cho Thy Dung một liều thuốc vào cánh tay.
Sau khi được chích thuốc, Thy Dung nằm im trên giường, thần trí mê man, đôi mắt dần khép lại.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thy Dung lại mở mắt nhìn căn
phòng. Căn phòng chìm trong màu trắng, trong mùi thuốc sát trùng, mùi
cồn e te quen thuộc. Đây là bệnh viện sao ? Mình thật sự, thật sự bị
bệnh ?
Thy Dung cố gắng mở to mắt nhìn khắp căn phòng một lượt. Đầu Thy Dung
choáng váng vì đau, cả người xây xẩm, quay vù vù, các sợi thần kinh gần
như sắp đứt ra thành những đoạn nhỏ.
_ Thy Dung, chào con !
Thy Dung nghiêng đầu, nhìn thật sâu, thật sâu vào trong đôi mắt hiền dịu của mẹ. Trong đáy mắt mẹ long lanh nước, hốc mắt đỏ hoe, tia nhìn chất
chứa đầy thương xót và đau buồn. Thy Dung giật mình khi nhận ra điều bất thường trong ánh mắt nhìn của mẹ mình. Tại sao mẹ lại nhìn bằng con mắt kì lạ thế kia ? Mình đã bị bệnh lâu lắm rồi sao, mà mình bị bệnh gì ?
Thy Dung hoảng sợ, đưa tay sờ khắp thân thể. Thấy thân thể mình vẫn lành lặn, cơ thể chỉ có cảm giác đau nhức và hơi mệt mỏi thôi. Mình có bị
làm sao đâu, tại sao mẹ lại khóc, lại buồn bã ?
_ Mẹ ! Con bị bệnh đúng không ? Con bị bệnh bao lâu rồi, có nặng lắm không ?– Thy Dung đưa mắt nhìn mẹ đầy dò hỏi
Thư Phàm thương xót nắm lấy bàn tay gầy yếu của Thy Dung. Thư Phàm nén lệ, dịu dàng đáp.
_Con không bị bệnh nặng. Cơ thể con bị suy nhược nên mới phải nhập viện.
Thy Dung thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở trên môi. Nghe mẹ nói như thế,
Thy Dung rất yên tâm, thế nhưng, trong đầu Thy Dung có một khoảng trống, trái tim giống như bị người ta giày xéo, đau đớn quặn thắt. Nước mắt
lăn dài trên má. Từng giọt tững giọt rơi lã chã, rơi thật nhiều. Thy
Dung bàng hoàng, đưa ngón tay chặn dòng nước mắt trên má mình. Run run
đưa ngón tay, được ánh sáng xuyên chiếu, giọt nước mắt trở nên trong
suốt, lóng lánh, lung linh như tia nắng mai đang đùa trên cành lá biếc.
Nụ cười trên môi Thy Dung đã tắt từ lâu, kí ức từ xa xăm mờ mịt được gọi trở về, những con sóng ngầm nhỏ li ti như những bọt sóng tụ tập về một
chỗ, chúng đang đánh mạnh vào trong các tế bào trong Thy Dung, đánh mạnh vào trong vùng tối trong trí nhớ của Thy Dung, như thể một lữ khách đi
lạc đã tìm được đường trở về nhà