
, mở mạnh cánh cổng sắt, Thy Dung lao ra đường.
Trái tim Trác Phi Dương gần như ngừng đập, hơi thở hỗn loạn, trong đáy
mắt hắn bây giờ chỉ còn lại bóng tối. Hắn đang ăn năn hối hận. Lẽ ra hắn không nên lật lại vụ án năm xưa, và không nên làm gì để đòi lại công
bằng cho mình và Thư Phàm mới phải.
Thy Dung có cảm giác mình đã chết rồi, không còn ý nghĩ muốn sống nữa.
Người yêu là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện, còn ông nội lại ra lệnh
giết hại mẹ mình cách đây 18 năm.
Thy Dung đã quá chán chường, quá tuyệt vọng và thống khổ.
Thy Dung đã chạy ra khỏi căn biệt thự, nước mắt rơi lã chã trên khuôn
mặt như mưa đổ, che đi ánh nhìn. Thy Dung cứ cắm đầu cắm cổ chạy như
điên như cuồng, không một mục đích, trong tiếng còi xe inh ỏi, náo nhiệt của buổi trưa nắng vàng. Thy Dung chạy gần sát lòng đường trên con
đường rợp bóng cây. Thy Dung không còn tư tưởng, không còn ý thức, trong lòng Thy Dung, có còn chăng, chỉ là một ngọn lửa oán hờn đang hừng hực
cháy. Thy Dung chạy trên lòng đường, chạy đến ngã ba, dưới cái nóng như
đổ lửa. Trong cái tâm tình giận dữ, bi ai, đau đớn đó, Thy Dung chỉ biết chạy... chạy... chạy về hướng tương lai mịt mờ trước mặt.
_ Thy Dung ! Thy Dung ! Thy Dung ! Thy Dung !
Trác Phi Dương kêu lên như điên cuồng, rượt theo Thy Dung gấp rút. Hắn cũng mất đi tư tưởng, mất đi ý thức, cái mục đích duy nhất của hắn, là
chỉ mong rượt kịp theo Thy Dung, chỉ mong được giải thích với cô ấy, chỉ mong được ôm cô ấy vào lòng, hôn đi nổi bi ai và đau khổ của cô ấy.
Trác Phi Dương cắm đầu cắm cổ rượt theo hình bóng nhỏ gầy trước mặt.
Thy Dung chạy gần lòng đường, cảm thấy mình như muốn điên lên, muốn trốn tránh đi một cái gì đó, muốn trốn tránh đi mối tình bi kịch, trốn tránh đi sự bất công của cuộc đời, trốn tránh đi nỗi bi ai của chính
mình...... Tiếng còi xe vang lên chói tai, một chiếc xe tắc xi lao thẳng về phía Thy Dung. Trong ánh sáng chói lòa phản chiếu qua gương xe, Thy
Dung đứng sững một chỗ, mờ mịt nhìn chiếc xe tắc xi….Phải chăng số mệnh
của mình kết thúc ở đây ? Như thế cũng tốt….. Thy Dung cười nhợt nhạt.
_ Thy Dung !
Trác Phi Dương kêu lên thảm thiết, xông thẳng lên phía trước. Không hề
suy nghĩ, Trác Phi Dương ôm chặt lấy thân hình đông cứng của Thy Dung,
đẩy Thy Dung sang bên cạnh.
_Két !
Tiếng phanh xe vang lên chói tai, hất tung thân thình của Trác Phi Dương về phía sau.
Giao thông trên đường hỗn loạn cả lên, tiếng người kêu vang inh ỏi,
tiếng người thét lên kinh hãi, tiếng còi cảnh sát hú lên từng chập, bốn
bề là cả một phiến hỗn loạn, mơ hồ. Trước khi mất đi ý thức, trong cái
khoảnh khắc rối ren đó, Thy Dung chỉ cảm thấy nguyên cả thế giới chung
quanh mình, đều trở thành một màu trắng toát tang thương.
Ý thức của Thy Dung ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Có vô số ngọn sóng biển đang bao vây lấy Thy Dung , đánh vào người, cuốn trôi, dìm xuống lòng biển sâu không thấy đáy, làm ngạt thở... Thy Dung đang vùng vẫy, vùng vẫy trong lòng ngọn sóng biển trắng xóa vô tình.
Không !
Cả người Thy Dung giậy nảy lên, đầu hết lắc sang trái lại sang phải.
Đó không phải là sóng biển, sóng biển không thể nào nóng đến như vậy,
nóng như những luồng dung nham phun ra từ miệng ngọn núi lửa, đúng vậy,
đó là dung nham, dung nham phun ra từ ngọn núi lửa, từng dòng rồi từng
dòng, từng luồng rồi từng luồng, như những luồng sóng nuốt chửng lấy Thy Dung.
Có vô số ngọn lửa màu đỏ rực, hiện lên ngay trước mắt, ngọn sóng nóng
như lửa đốt đó, như thể một ngọn lửa hừng hực cháy, bao trùm và thiêu
đốt lấy Thy Dung, Thy Dung không thể hô hấp, không thể cựa quậy, thế
nhưng, Thy Dung vẫn cố gắng vùng vẫy, cố gắng kêu lên, dung nham chảy
tuôn trào vào miệng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của Thy Dung.
Trong nỗi đau đớn nhói buốt đó, trong sự đảo lộn của các tế bào trong cơ thể đó, trong sức nóng thiêu đốt của ngọn lửa hừng hực đó, ở nơi tận
cùng của ý thức Thy Dung, vẫn còn một phần tư tưởng đang hoạt động, một
phần tư tưởng mơ hồ mờ mịt, cùng nhào đến bên Thy Dung, đồng loạt với
ngọn lửa nóng như thiêu đốt đó.
Trong ngọn lửa, có cha, có mẹ, có ông nội, có em gái, có Trần Tư Nam, có Trần Hoàng Anh, có chú Vũ Gia Minh, có Dì Tú Linh, có Khánh Sơn, có Tú
Anh, có Bách Khải Văn và có cả Trác Phi Dương ! Từng khuôn mặt, từng
khuôn mặt đó, trùng điệp, chồng chất lên nhau, nhào tới bên Thy Dung,
trong ngọn lửa.
Thế là, kí ức từ nơi tăm tối trong trí nhớ bị ngọn lửa thổi bùng lên,
nhắc nhở Thy Dung một số chuyện: gia đình xảy ra chuyện, Hoài Thương bị
bắt cóc, bố mẹ nhận được thư tống tiền, ông nội bị ngất xỉu trong trường quay HBS, bố suýt bị giết chết trong rừng, Hoài Thương được cứu, mình
bị chém trọng thương trên vai phải, Bách Khải Văn đã đưa cho mình một
xấp tài liệu chứng minh Trác Phi Dương là người chủ mưu đứng sau tất cả. Trác Phi Dương là người chủ mưu ? Trác Phi Dương là người chủ mưu ?
Trác Phi Dương là người chủ mưu ?
Chiếc đầu Thy Dung quay quắt, cố gắng muốn tập trung tư tưởng mình lại,
cố gắng tập trung ý chí của mình. Sau đó, trong tất cả những tư tưởng
dồ