
.
Thy Dung ôm chặt lấy đầu, kí ức ồ ạt kéo về, về như thác lũ, về dồn dập, chúng khiến Thy Dung bị nghẹt thở, sắc mặt xám xịt, tiếng nấc nghẹn
trong cổ họng. Thật lâu…thật lâu…tiếng nấc nghẹn biến thành những tiếng
hét nghe tuyệt vọng và đau đớn.
_ Phi Dương…..Phi Dương….!
Thy Dung chống tay xuống nệm, thân hình run run theo từng chập.
Túm lấy cổ tay Thư Phàm. Thy Dung hỏi dồn.
_Mẹ ! Mẹ nói đi, Phi Dương đâu ? Anh ấy thế nào rồi ? Anh ấy có bị làm sao không ? Anh ấy sẽ không chết, đúng không mẹ ?
Thư Phàm ôm chầm lấy con gái vào lòng, ôm thật chặt, thật chặt. Thư Phàm sụt sịt, giọng nói chứa đầy nước mắt.
_ Ðừng sợ! Ðừng sợ! Tất cả đều đã qua đi rồi. Thy Dung, hãy xem nó như
là một cơn ác mộng, tất cả đều đã qua rồi! Ðã qua hết cả rồi ! Con hãy
lo nghỉ ngơi và dưỡng bệnh cho tốt.
Thy Dung gào thét lên.
_ Không ! Không, con không muốn nghỉ ngơi. Con phải đi tìm anh Phi
Dương, con muốn nhìn thấy anh ấy, con có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy.
Thy Dung đẩy Thư Phàm ra, nhảy bật xuống giường.
Thư Phàm kinh sợ, kêu lên một tiếng, vội ôm chặt lấy con gái.
_ Thy Dung ! Con đừng kích động ! Con cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Con không nên rời giường vào lúc này.
Thy Dung khóc ngất, nắm chặt lấy vạt áo trước ngực của Thư Phàm.
_Mẹ, con không thể nằm đây được ! Anh Phi Dương sống chết thế nào vẫn
còn chưa rõ – Thy Dung tuyệt vọng và đau khổ gào khóc – Mẹ ! Mẹ nói đi ! Con yêu anh ấy nhiều như thế, con làm sao có thể yên tâm nằm đây nghỉ
ngơi và dưỡng bệnh trong khi….
Thy Dung ngừng khóc, ngừng kêu thét, khuôn mắt dại đi, ánh mắt chìm trong tuyệt cùng của đau khổ.
_Mẹ ! Có phải anh Phi Dương chết…chết rồi phải không ? – Thy Dung lắp ba lắp bắp, nhìn Thư Phàm bằng đôi mắt cầu cứu và van lơn – Mẹ, mẹ làm ơn
hãy nói cho con biết đi ? Anh Phi Dương có…có đúng là đã chết rồi phải
không ? Anh ấy đã chết rồi, đã bỏ con mà đi…..
Thy Dung thẫn thờ như một xác chết, hai chân khụy xuống sàn nhà, cả thân người sụp đổ. Thy Dung đã đánh mất điểm tựa của cuộc đời mình, những
sợi dây thép gai chằng chịt đang bó rút lấy thân hình Thy Dung.
Thy Dung ngồi đó, ngồi trên sàn nhà lạnh giá, một dòng máu dòng tươi
chảy ra từ khóe mép, đáy mắt là hai cái giếng sâu hoắm không thấy đáy,
bóng tối ngập tràn trong tâm trí.
Thư Phàm kéo Thy Dung đứng lên. Thân hình Thy Dung mềm oặt, như một cọng
bún, thân trí ngơ ngơ ngác như một kẻ mất hồn, nước mắt rơi lã chã trên
gò má trắng bệch, môi thâm tím, bị cắn đến chảy máu. Thy Dung không cảm
thấy đau, nỗi đau tinh thần quá lớn đã lấn át đi nỗi đau của thể xác.
Thy Dung thấy mình đang bị nhốt trong một không gian tối tăm, không có
ánh sáng, một mình mình cô độc ngồi đó, tóc tai rũ rượi, thân thình gầy
trơ xương, nước da vàng vọt, cô độc và thống khổ đang đày dọa cả thể xác lẫn tâm hồn.
Thư Phàm bật khóc, ôm thật chặt con gái vào lòng, ôm thật lâu, thật lâu, chỉ sợ thân hình gầy yếu của Thy Dung sẽ tan biến vào hư không.
_ Thy Dung ! – Thư Phàm đau đớn kêu lên – Con đừng buồn khổ nữa. Mẹ định giấu không nói cho con biết tình hình hiện tại của anh Phi Dương, thế
nhưng, trông con buồn khổ quá, con lại tuyệt vọng cho rằng anh Phi Dương đã chết. Vì thế, mẹ quyết định sẽ nói cho con biết.
Thư Phàm dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cho Thy Dung.
_Anh Phi Dương vẫn chưa chết, anh ấy đang bị hôn mê bất tỉnh, chân của
anh ấy bị thương nặng nhất có thể dẫn đến bị tàn phế suốt đời, thế
nhưng, không phải là không có cách để chữa trị. Mẹ tin rằng với trình độ phát triển của khoa học ngày nay, chỉ cần anh Phi Dương tỉnh lại, chịu
kiên trì dùng phương pháp vật lý trị liệu, anh ấy có đi được trở lại hay không, chỉ còn là vấn đề của thời gian và lòng quyết tâm của anh ấy.
Bây giờ thì con đã biết được sự thật rồi. Quyết định như thế nào là
quyền của con. Bố mẹ không ngăn cản con đến với anh Phi Dương, kể cả khi anh ấy trở thành một người tàn phế. Bố mẹ sẽ vẫn luôn ủng hộ con. Cả
nhà đều yêu thương con.
Thần trí của Thy Dung từ từ quay trở lại, trong ngục tối đang le lói
những tia sáng li ti chiếu xuyên qua khe cửa. Khuôn mặt của mẹ, của bố,
của em gái, của ông nội…. đang kéo Thy Dung ra khỏi ngục tối ấy.
Thy Dung mở bừng mắt, màng hơi nước mỏng trong mắt bay đi, hình ảnh mông lung mờ ảo của Thư Phàm dần dần xuất hiện rõ nét trong đáy mắt vẫn còn
vương lệ của Thy Dung. Đôi mắt của Thư Phàm thật hiền từ, nụ cười trên
môi thật ấm, bàn tay thật dịu mát, tất cả những xúc cảm đó đang xoa dịu
trái tim khổ đau của Thy Dung.
Thy Dung nâng môi, cố gắng gượng nở một nụ cười cho mẹ yên tâm. Thế
nhưng, khi tiếng nói phát ra khỏi cổ họng là những tiếng khàn khàn, yếu
ớt, nghe thật xa lạ.
_Mẹ…..
Thy Dung hắng giọng, cố gọi tên mẹ mình thêm một lần nữa.
_Mẹ !
Thư Phàm vừa cười vừa khóc, yêu thương vuốt ve mái tóc tơ, mềm mượt, dài đến ngang vai của Thy Dung.
_ Thy Dung, con có biết không ? Khi nhận được tin con bị tai nạn giao
thông, mẹ có cảm giác đất dưới chân mình sụp đổ. Trên đường đến bệnh
viện, mẹ luôn cầu mong là con được bình yên, tai qua nạn khỏi. Thậ