XtGem Forum catalog
Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327104

Bình chọn: 8.5.00/10/710 lượt.

ng lại khóc một cách thương tâm thế này.

Con đường đến nhà Trác Phi Dương thông thoáng và nhanh hơn mọi khi. Thy

Dung chưa kịp chuẩn bị tinh thần và tâm lý, tài xế đã quay xuống bảo.

_Quý khách, địa chỉ mà quý khách yêu cầu tôi chở tới đã đến nơi rồi.

Thy Dung giật mình, mờ mịt nhìn ra bên ngoài khung cửa kính xe ô tô. Căn biệt thự riêng của Trác Phi Dương chìm trong nắng vàng. Bồn nước mà Thy Dung yêu thích đang phun lên những dòng nước tươi mát và tinh khiết.

Cắn môi đến trắng bệch, run run thò tay vào trong túi quần lấy ví tiền

trả cho anh ta. Hít một hơi thật sâu, cố lấy hết dũng khí và can đảm.

Thy Dung mở cửa xe bước xuống.

Thy Dung tiến đến cánh cổng sắt. Bước chân nặng như đeo đá. Thy Dung còn nhớ lần đầu tiên lái xe đến đây đón Trác Phi Dương đi làm, đã háo hức,

hồi hộp và nôn nóng nhiều như thế nào. Bao nhiêu năm sống trong cảnh

thương thầm trộm nhớ Trác Phi Dương từ xa, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận và gần gũi với hắn. Theo từng ngày, tình yêu dành cho hắn cũng lớn

dần lên.

Nhưng sự thật lại đắng cay và chua xót quá ! Trác Phi Dương lại chính là người đã suýt phá nát hạnh phúc của gia đình mình, suýt khiến tập đoàn

Hoàng Thị bị phá sản.

Thy Dung túm chặt lấy vạt áo trước ngực. Chầm chậm bước đi. Mỗi bước

chân là một giọt nước mắt. Thy Dung không đoán được nguyên nhân vì sao

Trác Phi Dương đột nhiên lại biến thành một kẻ nhẫn tâm và máu lạnh như

thế. Mặc dù hắn đã trả lại những gì mà hắn đã lấy, cũng không thể bù đắp được giá trị về mặt tinh thần mà hắn đã vô tình gây tổn thương cho

người nhà họ Hoàng.

Vết nhơ có thể được rửa sạch, tiền đã được gửi trả lại, không có nghĩa

là người đời thôi không còn chửu rủa và khinh bỉ nhà họ Hoàng. Chỉ cần

nghĩ đến việc ông nội bị ngất xỉu trên sóng đài truyền hình HBS, bị mọi

người trong trường quay la ó, bị chửu thẳng vào mặt, lòng Thy Dung lại

quặn thắt vì đau. Chỉ cần nghĩ đến việc bố mẹ ăn không ngon ngủ không

yên, lúc nào cũng sống trong tâm trạng lo lắng và căng thẳng vì Hoài

Thương bị bắt cóc, Thy Dung lại căm ghét chính bản thân mình.

Thy Dung thấy mình là một kẻ thật đáng khinh. Người thân trong nhà bị

Trác Phi Dương hại ra nông nỗi như thế, Thy Dung tự hỏi liệu mình có thể còn tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa không, có thể tha thứ cho những gì mà

hắn gây ra hay không ?

Thy Dung nhắm mắt lại. Nước mắt trên má lặng lẽ rơi. Nhịp tim trong lồng ngực hầu như không còn nghe thấy.

Thù hận ư ? Thy Dung khổ sở lắc đầu.

“Mình không tài nào hận thù hắn được. Dù hắn đã phản bội, đã lừa dối

niềm tin và tình yêu mà mình dành cho hắn, mình cũng không thể hận thù

hay căm ghét hắn. Mình yêu hắn quá nhiều, tình cảm quá sâu đậm, trái tim và tâm trí mình đầy ắp hình ảnh của hắn, không còn chỗ trống cho thù

hận hay căm ghét nữa.”

Thy Dung vươn tay bấm chuông cổng.

Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Xấp tài liệu đang cầm trên tay là một

bằng chứng xác thực và hùng hồn chứng minh cho những gì mà Trác Phi

Dương đã gây ra. Thy Dung dù có muốn trốn tránh, không muốn nhìn thẳng

vào sự thật cũng không được. Cái gì đến cuối cùng cũng phải đến. Sự thật vẫn mãi là sự thật.

Ông quản gia nghe thấy tiếng chuông cổng. Ông vội vàng đi ra mở cổng cho Thy Dung.

Thấy người bấm chuông cổng là Thy Dung, ông mở rộng cánh cổng, vui mừng chào đón Thy Dung.

_Chào cháu, mau vào trong nhà đi. May là cậu chủ đang có ở nhà.

Thy Dung rất muốn gượng nở một nụ cười chào ông quản gia tốt bụng và nhiệt tình, nhưng cười không nổi.

_Cảm ơn bác.

Thy Dung mấp máy môi, chân rảo bước đi vào trong sân.

Ông quản gia hơi ngạc khi trông thấy khuôn mặt nhợt nhạt nước mắt của

Thy Dung. Ông không đoán được nguyên nhân vì sao Thy Dung lại khóc.

Chẳng phải Thy Dung và cậu chủ vừa mới vui vẻ cùng nhau đi du lịch về

sao ?

Được ông quản gia cho biết Trác Phi Dương đang ở trong phòng riêng, trên lầu hai. Thy Dung đi thẳng lên lầu, gõ cửa phòng ngủ của hắn.

_Vào đi.

Trác Phi Dương vừa mới tắm xong, đang chỉnh sửa lại cổ áo vét. Gần nửa

tháng không đến công ty, nên sáng nay hắn muốn đến công ty lo giải quyết nốt những công việc còn tồn đọng. Mặc dù mọi việc ở công ty đã có Trợ

lý Tuấn Nam lo, nhưng không phải việc nào Tuấn Nam cũng thay mặt hắn

quyết định được, có những việc quan trọng vẫn phải phiền đến hắn.

Tay Thy Dung hết nắm rồi lại thả, lòng bồn chồn không yên. Ngay vào giây phút này, Thy Dung không muốn đối diện với Trác Phi Dương nhất, muốn

chạy trốn, nhưng đã đến tận đây rồi, Thy Dung không cho phép mình quay

lưng bỏ đi.

Nắm lấy núm khóa cửa, xoay một vòng, khẽ dùng sức, Thy Dung đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy có tiếng mở cửa, Trác Phi Dương dừng động tác đeo cà vạt,

nghiêng đầu, nhìn ra hướng cửa. Hắn tưởng người đang mở cửa bước vào là

ông quản gia hay người làm trong nhà. Khi phát hiện ra người đó là Thy

Dung, Trác Phi Dương vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

_ Thy Dung, là em à ? – Trên môi Trác Phi Dương nở một nụ cười – Em đến đây để nhắc nhở tôi nhớ gọi điện thoại cho em sao ?

Nụ cười trên môi Trác Phi Dương tắt, hắn thấy thái độ của Thy Dung lúc

này lạ l